Cánh Bướm Xuyên Qua Màn Sương - Chương 3

Đôi mắt của Ilex Davenport có màu lam xám, như thể một giọt màu xám đã hòa vào làn nước biển trong xanh. Có người nói chúng mơ màng như giấc mộng, có người lại bảo trông như mây lúc bình minh, nhưng với Tilia, đôi mắt ấy chỉ gợi lên sự nhạt nhòa tẻ nhạt.
Đôi mắt khác lạ ấy hơi mở to, nhìn chằm chằm vào Tilia. Chỉ trong ba bước chân. Khoảng thời gian ngắn ngủi khi cô di chuyển từ thân cây này sang thân cây khác dọc theo con đường.
Cơn gió mát mẻ cuối xuân khẽ thổi bay mái tóc vàng của Ilex rồi tiếp tục lướt đến Tilia. Mái tóc đen tuyền của cô lay động như cành liễu, để lộ đôi má trắng hồng và chiếc cổ mảnh mai.
Chính là khoảnh khắc không khí, vốn đặc quánh vì hơi nóng, khẽ đổi chiều.
“Kyaah, Ilex!”
Một tiếng hét sắc bén vang lên xé tan bầu không khí.
Đối thủ vừa bị dồn ép đến chân tường đã nắm lấy cơ hội và chém vào điểm yếu của Ilex. Có vẻ anh ta đã thực sự mất cảnh giác, vì thoáng chốc vẻ căng thẳng hiện lên trên gương mặt Ilex khi anh lùi lại vài bước.
Không thể nào.
Tilia đứng đó, nhìn về phía đó với vẻ thờ ơ như thường lệ, nhưng tim cô bắt đầu đập mạnh.
Lẽ nào… lời cầu nguyện của mình sắp thành hiện thực?
Đôi mắt Tilia sáng lên khi cô thấy Ilex vội vã nâng kiếm chắn đòn.
Nhưng đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Khoảnh khắc tưởng chừng là một sai lầm lại hóa ra là một phần chiến lược của anh ta. Ilex nhanh chóng xoay chuyển tình thế. Như để chứng minh rằng nãy giờ chỉ là đùa giỡn, chuyển động của anh bỗng nhanh nhẹn, dứt khoát hơn hẳn. Người đàn ông to cao bên kia sân, dù có cơ bắp cuồn cuộn, cũng đổ gục không chống đỡ nổi.
Trước kỹ năng vượt trội của Ilex, sức mạnh thuần túy cùng thanh kiếm lớn kia hoàn toàn vô nghĩa.
“Wow, cậu thấy chưa?”
Ngay cả Judy, người đã lớn lên giữa vô số trận đấu kiếm, cũng không kìm được tiếng trầm trồ.
“Với kỹ năng đó, ở bất kỳ học viện hiệp sĩ nào cậu ấy cũng sẽ là hạng nhất! Đúng là thiên tài vẫn cứ là thiên tài.”
Trong khi mọi người xung quanh đang kinh ngạc trước tài năng ấy, nét mặt của Tilia lại sa sầm.
Tch. Mình đã hy vọng quá nhiều rồi.
“Đi thôi, Judy. Nếu mình không đi bây giờ, lát nữa thư viện sẽ chật kín người.”
“À, phải rồi!”
Không buồn ngoảnh lại nhìn sân đấu đang vang rền tiếng hò reo, Tilia quay gót, thẳng bước về phía thư viện.
—————————————————-
“Đúng là Ilex.”
Cecilia Clayton, với mái tóc đỏ óng ánh vắt qua một bên vai, bước đến gần Ilex. Sự xuất hiện của cô khiến đám đông quanh người chiến thắng tự động dạt sang hai bên, như thể đó là điều hiển nhiên.
“Vừa nãy cậu chỉ giả vờ sơ suất thôi, đúng không?” cô nói, cười tươi đến mức đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, đồng thời đưa ra một chiếc khăn tay trắng tinh.
“Nhưng mà sao thế? Trông như hôm nay cậu thật sự nghiêm túc đấy, không còn kiểu khởi động chơi chơi như mọi khi.”
Chiếc khăn tay trắng thêu hoa tinh xảo vẫn lơ lửng giữa không trung, chẳng ai đưa tay nhận lấy.
“Cậu lúc nào cũng làm mọi chuyện theo cách của mình nhỉ.”
Cecilia nhẹ nhàng rút tay lại, rồi nhìn theo ánh mắt của Ilex.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Anh vẫn còn thở gấp, ánh mắt dõi theo con đường dẫn về thư viện. Gần đến kỳ thi, nên số người đổ về đó đông hơn bình thường.
“Cậu chẳng bao giờ bén mảng đến thư viện cả. Thế sao hôm nay lại nhìn chằm chằm bên đó?”
Cecilia thắc mắc, quay sang nhìn Ilex, nhưng anh đã quay người bỏ đi, không nói một lời.
————————————————-
Vương quốc Arkansis, tọa lạc ở phía tây trung tâm lục địa, giáp Biển Bắc ở phía tây và vương quốc Ontaroa ở phía nam, từ lâu đã nổi tiếng là nơi sản sinh ra các học giả lỗi lạc. Rất nhiều thiên tài có ảnh hưởng đến cả lục địa đều có điểm chung: họ đều từng học tại một học viện ở Arkansis.
Học viện Hoàng gia Arkansis.
Một tổ chức giáo dục tinh anh, đứng đầu về tri thức và phương pháp giảng dạy trên toàn lục địa. Kỳ thi đầu vào của học viện này chỉ dành cho những ai đã hoàn thành nghi lễ trưởng thành, và nổi tiếng với việc… thẳng tay gửi thư từ chối ngay cả hoàng tộc của các quốc gia khác.
“Tilia, lỡ mình không tốt nghiệp thì sao?”
Nhưng đỗ vào kỳ thi khắc nghiệt đó không đồng nghĩa với việc ai cũng sẽ tốt nghiệp.
“Lỡ mình trượt thì phải ở lại thêm một năm nữa hả?”
Để tốt nghiệp, học viên phải hoàn tất tất cả các môn học bắt buộc trong vòng bốn năm, và vượt qua hai kỳ thi tốt nghiệp.
“Mình sợ môn hùng biện nhất. Hôm qua còn mơ thấy bị điểm F nữa!”
Việc học viên năm cuối mơ thấy cảnh trượt tốt nghiệp cũng không hiếm.
“Đừng lo. Mơ thấy gì thì thường xảy ra ngược lại,” Tilia nhún vai, nói với Judy đang cắn môi lo lắng khi cả hai cùng leo bậc thang lên thư viện.
“Cậu chắc chắn sẽ qua mà. Đừng căng thẳng quá.”
“Nhưng nhỡ là điềm báo thật thì sao? Lỡ giấc mơ đó thành sự thật thì sao?”
Tilia nhìn Judy bằng ánh mắt cảm thông và mỉm cười. “Thì sao? Thì ở lại thêm năm nữa thôi.”
“Aaaah!” Judy ôm đầu hét lên. “Không! Mình đã vật lộn suốt bốn năm rồi! Giờ phải học lại nữa à?”
“Mình sẽ chia sẻ mấy phần ghi chú thần học mà khả năng cao sẽ ra đề.”
“Nhưng rồi kiểu gì cậu cũng sẽ ôm hết chương trình như lần trước cho mà xem!”
“Học thêm cũng tốt mà. Đề thi có thể ra từ bất kỳ phần nào trong giáo trình.”
Judy bĩu môi, để mặc bản thân bị Tilia kéo đi. Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên từ đầu cầu thang:
“Tilia Ambrose!”
Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông đang hớt hải chạy tới — Gregory Myers, con trai cả của gia tộc Myers.
“T-Tilia, chuyện mình nói trong giảng đường hôm đó… mình nghĩ cậu hiểu lầm rồi…”
Gregory lắp bắp nói không thành câu, khiến Judy nhíu mày quay sang nhìn Tilia, ra hiệu bằng ánh mắt: “Chuyện gì vậy?”
“Hiểu lầm gì cơ?” Judy hỏi.
Nhưng không như Judy, Tilia vẫn bình tĩnh, nhìn Gregory chằm chằm. “Cậu đang nói đến việc mình hiểu lầm khi cậu gọi mình là một con nhỏ dễ dãi, hay là lúc cậu bảo cưỡng ép mình cũng chẳng sao?”
“…Cái gì?” Mặt Judy tái mét, quay sang Gregory, đôi mắt mở to. “Cậu vừa nói cái quái gì vậy…?”
“T-Tớ chưa từng nói gì như thế cả!” Gregory gào lên, gân cổ nổi rõ như muốn xua tan vẻ kinh hãi hiện trên gương mặt Judy và những người xung quanh.
Rồi đột nhiên, hắn đổi giọng, lén lút liếc nhìn Tilia đầy cảnh giác. “Ý cậu là… cậu chỉ nghe thấy đoạn đó thôi à? Chỉ hiểu nhầm phần đó thôi?”
“Ừm, cũng không hẳn là hiểu nhầm. Nhưng mình còn thấy, còn nghe nhiều thứ khác nữa.”
“Thấy… gì cơ?”
“Mình thấy cậu cúi rạp người liếm gót Ilex Davenport như thể lưỡi sắp rụng ra.”
Tilia nhẹ nhàng nói thêm, giọng ngọt ngào trái ngược với lời mỉa mai: “À, còn nữa. Mình cũng thấy cậu run rẩy cầm món quà cậu ấy tiện tay ném cho, biết ơn đến mức suýt nữa quỳ xuống liếm giày người ta luôn rồi.”
Có người đứng gần đó khẽ bật cười trước lời của Tilia.
Đồ con nhỏ…
Nghe thấy tiếng cười nhạo, cổ Gregory đỏ bừng vì tức giận.
Hắn đã từng thở phào khi tưởng Tilia chỉ nghe lỏm một phần, nhưng giờ cô ta chẳng thèm giữ thể diện cho hắn nữa. Nỗi sợ bị cô tố giác lên ban giám hiệu suốt tuần qua cũng tan biến. Giờ đây, tất cả những gì hắn muốn là dạy cho con nhỏ này một bài học nhớ đời.
“Tilia Ambrose.”
Nếu cô ta không nghe thấy hết kế hoạch, thì hắn chẳng cần phải sợ cô nữa.
“Cô nghĩ sau khi tốt nghiệp khỏi học viện này, cô còn dám ngẩng đầu nhìn tôi sao?”
Bởi vì Gregory vẫn còn một lá bài tẩy không thể thua được.
“Cô chỉ là con gái của một Nam tước nghèo, phải lo kiếm việc làm để sống qua ngày. Còn tôi là người thừa kế chính thức của một Bá tước. Cô không nghĩ rằng ngoài kia, xã hội Arkansis sẽ vận hành rất khác học viện này sao? Cô thật sự tin mấy quy tắc trong học viện sẽ có giá trị ở ngoài kia à?”
Lá bài của hắn là thân phận.
Học viện Hoàng gia, với lịch sử lâu đời, có một quy tắc riêng: trong phạm vi học viện, tất cả học viên được đối xử bình đẳng, bất kể xuất thân. Đó là một nguyên tắc lý tưởng.
Nhưng, chỉ là một quy tắc.
“Hãy biết thân phận của mình đi, tiểu thư Ambrose.”
Nó không phản ánh quy luật thật sự của thế giới ngoài kia.
“Khi tốt nghiệp, cô nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình. Cô có biết tôi sẽ đối xử với cô như thế nào ngoài xã hội nếu cô vẫn tiếp tục cái thái độ này không?”
Gregory nhếch mép, nhìn cô với ánh mắt của kẻ đã chắc chắn nghiền nát được đối phương.
“Cô không sợ tôi sẽ làm gì cô khi ra ngoài xã hội à?”
“Ừ thì, sau khi tốt nghiệp thì có thể thế thật.”
Nhưng đối thủ của hắn là Tilia Ambrose.
Người nổi tiếng với lời lẽ sắc bén và thái độ chẳng bao giờ biết sợ là gì.
“Nhưng tốt nghiệp thì còn lâu mới tới, đúng không? Cậu nghĩ sao? Lần này cậu có qua nổi vòng hai kỳ thi không?”
“Cô…!”
“Cảm ơn vì lời khuyên, nhưng chuyện sau khi tốt nghiệp thì để sau mình tính. Bây giờ mà lo xa quá cũng vô ích thôi. Trừ khi… cậu đang nói đến chuyện bị đuổi học?”
Lời kết của cô như đánh trúng tim đen.
Khuôn mặt Gregory, vốn đã đỏ vì giận, giờ chuyển sang đỏ tím như thể sắp nổ tung. Cha hắn đã cảnh cáo: nếu trượt thêm lần nữa, sẽ không còn cơ hội nào khác.
