Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 11

Căn nhà phụ, với những khung cửa sổ lớn bao quanh bốn phía, mang lại tầm nhìn toàn cảnh ra khu rừng và con sông. Đây cũng là nơi mà gió có thể tự do lùa vào rồi lại rời đi.
Hôm nay trời oi bức hơn hẳn mọi ngày, cái nóng như đè nặng lên không gian, khiến người ta không thể cảm thấy chút mát mẻ nào.
Thế nhưng Leyla lại cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô quyết tâm ăn thật nhanh để rời đi, nhưng dường như số lượng thức ăn trước mặt chẳng hề vơi đi chút nào.
Leyla không nghĩ mình có thể nuốt trôi thứ gì nữa. Cô đã ăn trưa, thậm chí còn ăn thêm một bữa lót dạ. Chưa kể, sau khi chạy vặt dưới cái nắng gay gắt, cô hoàn toàn mất hết khẩu vị. Matthias vẫn đang nghiêng đầu chăm chú vào công việc của mình, nhưng Leyla thì lại cảm thấy nghẹt thở.
Đây có phải là hình phạt cho việc mình làm sai việc vặt và cắm hoa vụng về không?
Leyla thầm nghĩ khi cố gắng nuốt thêm một miếng sandwich. Nếu vậy, thì công tước Herhardt đã đạt được mục đích của mình. Leyla cảm thấy như bản thân đang bị trừng phạt vậy.
Cô vội vàng uống một ngụm nước chanh để át đi cảm giác muốn nôn ra. Sau khi lau tay bằng tạp dề, cô lại cầm lấy chiếc sandwich. Leyla kéo thấp vành mũ để che đi khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng của mình. Đúng lúc ấy, một ngón tay dài bỗng chạm vào cằm cô.
“Nếu đã là một quý cô, Leyla.”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng gỡ nút ruy băng buộc dưới cằm cô.
“Ở trong nhà thì không nên đội mũ.”
Trước khi Leyla kịp phản ứng, Matthias đã tháo chiếc mũ rơm khỏi đầu cô.
Quá bất ngờ, Leyla bật dậy khỏi sofa theo phản xạ. Chiếc sandwich trên tay rơi xuống sàn, lăn vài vòng. Khóe mắt Matthias khẽ nhíu lại, nhưng Leyla chỉ quan tâm đến chiếc mũ của mình.
“Trả… trả lại đây.”
Giọng cô run lên, lần này không phải vì sợ hãi mà Anh không có ý định trả lại nó.
Leyla phản ứng như thể mình vừa bị lột trần, chỉ vì chiếc mũ bị lấy đi. Sắc đỏ từ má cô lan dần xuống tận cổ, khiến Matthias thích thú. Làn da nhạy cảm của cô dễ dàng phản ứng lại cơn kích động.
“Ăn đi.”
Anh hất cằm về phía chiếc sandwich vẫn còn hai lát.
“Ăn xong, lấy mũ, rồi đi về. Đơn giản thôi.”
“Không, tôi không muốn.”
Leyla lắc đầu, tiến lên một bước.
“Tôi không muốn ăn. Tôi không thể ăn nữa. Tôi ghét nó.”
Đôi mắt sợ hãi của cô run rẩy, như thể chính cô cũng không ý thức được mình đang nói gì.
Matthias đứng dậy, siết chặt chiếc mũ hơn. Bóng hắn phủ xuống người cô.
“……Cô ghét nó sao?”
“Tôi sai rồi, xin hãy trả lại cho tôi.”
Leyla vươn tay về phía anh, trông như sắp khóc đến nơi. Matthias nhìn thẳng vào khuôn mặt cô rồi từ tốn nâng chiếc mũ lên cao.
Đôi mắt Leyla bám theo từng cử động của anh.
Khi ánh mắt họ giao nhau, Matthias đột nhiên ném chiếc mũ ra ngoài cửa sổ.
Gió cuốn lấy nó, nhẹ nhàng đưa nó bay ra sông.
Leyla nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt băng giá, rồi vội vã chạy ra khỏi phòng khách.
Matthias tiến đến cửa sổ chính diện, nơi có thể nhìn xuống bến tàu và dòng sông. Leyla xuất hiện trên bến tàu, cuống quýt giậm chân khi thấy chiếc mũ của mình đang trôi bập bềnh trên mặt nước.
Rồi cô đột ngột tháo tạp dề và kính ra, đặt chúng lên bến tàu.
Cô định nhảy xuống sông chỉ vì một cái mũ ngu ngốc đó sao?
Matthias đứng trước cửa sổ, nhìn cô với ánh mắt vừa thích thú vừa tò mò. Leyla đang run rẩy. Có vẻ như cô sợ nước.
Cô nghiêm túc à?
Matthias nở một nụ cười nhạt khi thấy Leyla bước xuống sông.
Cô do dự trong chốc lát, nhưng rồi bắt đầu lội về phía chiếc mũ của mình.
Nước chạm đến đầu gối.
Rồi đến thắt lưng.
Và cuối cùng là ngực.
Matthias khoanh tay, tiếp tục quan sát.
Leyla vươn tay hết mức có thể, nhưng dòng chảy lại đẩy chiếc mũ trôi xa hơn. Khi Matthias tưởng cô sẽ từ bỏ, thì Leyla đột nhiên tiến thêm một bước thật lớn về phía chiếc mũ.
Nước giờ đã sâu hơn chiều cao của cô rồi.
Leyla cuối cùng cũng nắm được dải ruy băng của chiếc mũ, đúng lúc đó, Matthias khẽ nghiêng đầu. Và ngay khoảnh khắc ấy, bóng dáng Leyla Lewellin biến mất dưới mặt nước.
“Như dự đoán.”
Matthias lẩm bẩm, nhíu mày. Leyla chìm xuống đúng điểm mà hắn đã tính toán trước. Cô hoảng loạn khi gặp vùng nước sâu bất ngờ, giãy giụa tuyệt vọng. Nhưng càng vùng vẫy, cô càng bị kéo chìm sâu hơn. Thế mà Leyla vẫn cố bám chặt lấy chiếc mũ như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào nó.
Matthias thả tay khỏi vòng ngực và sải bước rộng về phía bến tàu. Dự đoán thứ hai của anh cũng đúng—Leyla Lewellin đã nhảy xuống sông mà không hề biết bơi.
Đứng ở mép bến tàu, Matthias nhìn xuống Leyla đang chật vật vùng vẫy. Tiếng kêu cứu của cô dần nhỏ lại, hòa lẫn vào tiếng nước khi cô chìm xuống rồi lại trồi lên.
Ăn xong, lấy mũ, rồi quay về.
Lẽ ra chỉ cần làm một việc đơn giản thế thôi.
Matthias thở dài, khóe môi nhếch lên theo một nụ cười méo mó, rồi lao mình xuống dòng nước.
Những tấm ván gỗ trên bến tàu nóng rực dưới ánh mặt trời, khiến má Leyla bỏng rát khi chạm vào. Cảm giác nóng hổi ấy khiến cô nhận ra rằng mình đã được đưa lên bờ an toàn. Nhưng ngay sau đó, nỗi đau và sợ hãi tràn đến.
Leyla run rẩy, những cơn ho dồn dập bật ra khỏi cổ họng. Dù vậy, cô vẫn nhất quyết không buông chiếc mũ.
Bộ dạng của Leyla lúc này thật nực cười đến mức Matthias phải ngừng thở trong giây lát. Một tiếng cười trầm thấp xen lẫn hơi thở yếu ớt vang lên. Khi những giọt nước từ mái tóc ướt của cô nhỏ xuống sàn gỗ, Leyla ngước lên, ánh mắt chạm vào anh.
“Làm sao… sao ngài có thể… làm thế này…”
Leyla thở dốc, từng câu chữ đứt quãng. Cô nhìn hắn đầy căm phẫn, nhưng thứ thu hút sự chú ý của Matthias lại là những giọt nước long lanh trong mắt cô.
Matthias vuốt mái tóc ướt rủ xuống trán, nhìn Leyla như thể cô là một điều thú vị. Khi hơi thở cô dần ổn định, tiếng cười của anh lại vang lên rõ ràng hơn.
Leyla run rẩy chống tay lên sàn gỗ nóng rát, ngẩng đầu. Nước từ mái tóc cô tí tách rơi như mưa. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng Leyla không khóc. Cô chỉ trừng trừng nhìn Matthias—kẻ ác độc với nụ cười thỏa mãn trên môi.
Leyla, sau một hồi đắn đo về những lời muốn nói, quyết định đứng dậy. Matthias vẫn ngồi đó, như đang tận hưởng ánh nắng, lười biếng ngước nhìn cô. Bộ quần áo ướt đẫm khiến từng đường nét trên cơ thể cô hiện rõ.
Trong khi Matthias chăm chú quan sát đôi vai run rẩy của Leyla, cô bất ngờ giũ mạnh chiếc mũ, hất nước lên mặt anh.
Những giọt nước lạnh bắn lên khuôn mặt thờ ơ của Matthias. Leyla hơi khựng lại, nhưng không dừng hành động của mình. Cô đội chiếc mũ vẫn còn ướt sũng lên đầu, rồi phủi nhẹ tà váy. Đôi mắt cô sáng lên, nhìn Matthias đầy thách thức.
“Có vui không?”
Matthias chậm rãi lau mặt, như thể đang rửa trôi vệt nước, rồi từ tốn mở miệng.
“Bắt đầu thấy hơi chán rồi.”
Nụ cười hắn tắt ngấm, gương mặt trở lại vẻ lãnh đạm. Leyla theo phản xạ co người lại, nhưng vẫn cố chấp không rời mắt khỏi anh.
“Làm sao… cái gì… tại sao… ngài lại làm vậy với tôi?”
“Leyla, lòng biết ơn của cô.”
Matthias chậm rãi xắn tay áo sơ mi ướt sũng lên.
“Lòng biết ơn dành cho ân nhân cứu mạng cô.”
Anh thản nhiên trêu chọc cô gái đang sửng sốt nhìn mình.
“Tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra nếu ngài không ném mũ của tôi xuống sông.”
“Không.”
Matthias nhíu mày.
“Nếu cô kiên nhẫn ăn hết sandwich rồi rời đi, chuyện này đã chẳng có gì để nói.”
Leyla chỉ chớp mắt. Giọng điệu anh ta quá bình thản để là một trò đùa.
“Hoặc nếu cô không đưa ra quyết định ngu ngốc là nhảy xuống sông dù không biết bơi.”
Matthias hờ hững hất nhẹ giọt nước đọng trên đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn cô.
“……Cảm ơn vì đã cứu tôi, thưa công tước.”
Leyla nghiến răng cúi đầu.
Chú Bill. Chú Bill. Chú Bill.
Cô tự nhủ như một câu thần chú.
“Lặp lại.”
Matthias ra lệnh, như thể muốn kiểm tra sự chân thành của cô.
“Giống một tiểu thư. Lặp lại đi.”
Lần này, anh ta không cười.
“Xin lỗi, thưa công tước, tôi không phải tiểu thư quý tộc. Tôi thậm chí còn không phải một quý cô.”
Lời nói giận dữ của Leyla bật ra. Matthias chỉ im lặng nhìn cô, không có chút dao động nào.
“Nhưng trước mặt ta, cô phải là một quý cô, Leyla.”
Hắn để mặc giọt nước trên đầu ngón tay rơi xuống chân cô.
“Dù cô có là gì đi chăng nữa, thì ta vẫn là một quý ông.”
Công tước nở nụ cười lặng lẽ, ánh mắt không rời khỏi Leyla.
Leyla siết chặt tà váy ướt bằng đôi tay trắng bệch. Rồi giống như một quý cô duyên dáng mà hắn muốn, cô cúi người thật chuẩn mực. Những giọt nước từ vành mũ rơm tí tách rơi xuống sàn gỗ.
“Đa tạ ngài đã cứu mạng tôi, thưa công tước.”
Dù cơ thể run rẩy đến mức hai hàm răng va vào nhau, Leyla vẫn giữ vững giọng điệu, phát âm từng chữ rõ ràng. Matthias chấp nhận sự cảm kích của cô bằng một cái gật đầu.
Không được khóc, Leyla Lewellin.
Leyla siết chặt nắm tay.
Không được khóc vì một kẻ như anh ta.
Tự trấn an bản thân, cô thẳng lưng lại.
“Vậy, tôi xin phép trở về. Tạm biệt, thưa công tước.”
Cô dứt khoát quay lưng, bỏ lại Matthias đang lặng lẽ nhìn theo. Dọc theo bước chân Leyla là những vệt nước dài nhỏ giọt từ váy cô.
Dù chân cô đã rã rời, dù suýt ngã nhiều lần, Leyla vẫn cắn chặt răng, kiên quyết không để mình ngã. Cô thề với lòng rằng sẽ không để anh ta đùa giỡn với mình nữa.
Khi đã khuất khỏi tầm mắt Công tước, Leyla bắt đầu chạy.
Và rồi, đột nhiên, cô sững lại.
“Kính của mình…”
Mặt Leyla tái nhợt. Khi quay đầu nhìn lại, con đường cô vừa đi bỗng trở nên xa lạ và mịt mờ hơn bao giờ hết.
