Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 15

Sau khi để những người khác đi trước, Matthias kéo dây cương, dừng con ngựa lại giữa con đường rộng giữa khu rừng. Khi anh cởi mũ ra, mái tóc rối phủ xuống trán. Cánh rừng, vừa mới bị khuấy động bởi cuộc săn đẫm máu, giờ đây dường như tĩnh lặng hơn bình thường.
Cuộc săn hôm nay khá thú vị. Matthias đã bắn trúng mọi mục tiêu anh nhắm đến, từng khoảnh khắc đều khiến anh phấn khích như mọi khi. Nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn cảm thấy không hài lòng—vì con chim duy nhất đã tuyệt vọng cố gắng bay đi.
Nhìn về hướng căn nhà gỗ, Matthias chậm rãi quay ngựa lại. Cô bé sống trong khu săn bắn của anh đã từ trong rừng chạy ra, khóc nức nở khi cuộc săn kết thúc, rồi chôn cất những con chim đã chết. Anh vẫn còn nhớ rõ hành động của cô bé, vì nó quá đỗi nực cười.
“Vậy còn người phụ nữ đó thì sao? Người không còn là cô bé năm nào nữa?”
Suy tư về sự tò mò của mình, Matthias nâng khẩu súng lên, nhắm vào con chim nhỏ đang đậu trên đầu cành.
Đoàng.
Một phát súng dứt khoát vang lên, và con chim rơi thẳng xuống đất.
Matthias tiếp tục thúc ngựa tiến lên, bỏ lại con mồi vừa hạ gục.
Một lần. Rồi lại một lần nữa.
Vừa nhắm bắn, vừa đi xuyên qua khu rừng vào buổi hoàng hôn. Từng con chim nhuốm máu lần lượt rơi xuống dọc con đường anh đi qua.
Tôi ghét hắn ta.
Leyla đào một cái hố và lặp lại những từ đó mỗi khi cô chôn một con chim.
Tôi ghét cái sở thích tàn nhẫn của công tước. Tôi thực sự ghét nó.
Lau mồ hôi trên trán, Leyla cố nuốt xuống nỗi buồn của mình. Cô tưởng rằng mình sắp hoàn thành, nhưng chỉ cách đó vài mét, lại có thêm một con chim nhuốm máu đang nằm im lìm. Leyla cầm lấy xẻng và bước tới.
Cô không muốn chỉ trích hành động giết động vật. Chú Bill cũng từng săn bắn để lấy thức ăn, và chính Leyla cũng từng nuôi gia súc. Nhưng cô không tài nào hiểu được tại sao công tước lại giết chóc chỉ để mua vui, rồi thản nhiên bỏ mặc những con mồi của mình như thế.
Bao giờ thì mùa hè này mới qua đi?
Leyla thở dài, cầu mong mùa yêu thích của mình sớm kết thúc khi cô chôn nốt một con chim nữa. Đó là một con chim có mào đỏ với hoa văn tuyệt đẹp.
Một cảm giác lạ lùng bất giác xâm chiếm Leyla khi cô đã bước sâu vào khu rừng lúc chạng vạng. Công tước Herhardt luôn thích săn bắn, và năm nào Leyla cũng đi chôn cất những con chim bị giết hại. Nhưng bằng cách nào đó, cô không hề nhớ mình từng tạo ra một chuỗi những ngôi mộ sắp xếp theo quy luật như thế này. Giống như cô đang vô tình tạo ra một con đường toàn xác chim vậy.
Mình có nên quay lại không?
Leyla đột ngột khựng lại khi cảm giác bất an xâm chiếm cô. Ngước nhìn lên bầu trời, cô thấy một màu đỏ rực như lửa cháy. Khi hạ ánh mắt xuống qua những bụi cây, cô nhìn thấy hắn.
Công tước Herhardt, đang ngồi trên một gốc cây bị chặt, nhìn chằm chằm vào cô.
Leyla suýt vấp ngã khi đầu óc cô trống rỗng. Hắn ta chào cô một cách thản nhiên.
“Chào, Leyla.”
Giọng nói của Matthias von Herhardt mượt mà như những chiếc lông vũ của những con chim hắn ta đã bắn hạ.
“Nhân tiện, Matthias về trễ quá. Những người đi cùng cậu ấy đều đã trở lại cả rồi.”
Elysee von Herhardt khẽ nheo mắt khi đặt lá bài của mình xuống. Trò chơi bài dần trở nên nhàm chán. Bà muốn bắt đầu bữa tối sớm, nhưng Matthias vẫn chưa trở về từ khu săn bắn.
“Anh ấy nói sẽ đi dạo trong rừng một chút.”
Claudine mỉm cười trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng. Dù vừa thua cuộc, nhưng vẻ mặt cô vẫn hoàn toàn bình thản.
Những quý bà xung quanh, những người thừa hiểu rằng cô cố tình nhường phần thua, liền nhìn Claudine bằng ánh mắt tán thưởng. Vị nữ công tước tương lai của Arvis không chỉ sắc sảo mà còn nhã nhặn và tinh tế. Trong giới quý tộc, Claudine luôn được ngợi ca hết lời.
“Matthias thực sự rất yêu khu rừng đó.”
Elysee von Herhardt khẽ rung chiếc chuông, ra hiệu cho người hầu dọn dẹp bàn.
Những quý bà ngồi quanh bàn tiếp khách nhấm nháp chút đồ ăn nhẹ và trò chuyện. Họ bàn tán về những câu chuyện hiển nhiên nhất với giọng điệu khuôn phép nhất.
“Ồ, Claudine. Sao cháu không mời bạn bè đến và tổ chức một bữa tiệc nhỉ?”
Mắt Claudine mở to ngạc nhiên trước lời đề nghị của Elysee von Herhardt.
“Cháu ạ? Ngay tại Arvis sao?”
“Cháu cứ quanh quẩn với bọn ta suốt ngày cũng chán lắm, nên đổi gió một chút có phải hơn không?”
“Không đâu ạ. Cháu thấy hoàn toàn ổn mà.”
“Sao con lại ngạc nhiên thế? Ta chỉ đùa thôi mà, Claudine.”
Gương mặt thư thái với nụ cười nhẹ nhàng của Elysee trẻ trung và xinh đẹp đến mức khó tin rằng bà đã có một người con trai đính hôn. Bà trông rất giống Matthias.
Mặc dù Nữ công tước Elysee von Herhardt được dân chúng trong đế quốc ca ngợi vì vẻ đẹp trường tồn theo năm tháng, nhưng bà lại không thể giành được tình yêu của chồng mình. Khi nghĩ về cuộc hôn nhân đầy bi kịch của Elysee, Claudine cảm thấy những người phụ nữ quá si mê tình yêu thật là nực cười.
Người tiền nhiệm của Matthias cũng giống như bao quý ông khác, có một tình nhân, nhưng ông không để lại rắc rối nào cho người kế vị khi không có đứa con ngoài giá thú nào xuất hiện. Dù không yêu nhau, nhưng Công tước và Nữ công tước của Arvis vẫn tôn trọng lẫn nhau và giữ tròn bổn phận. Trong gia đình ấy không có những tham vọng vô nghĩa hay những kỳ vọng hão huyền làm xáo trộn sự bình yên. Claudine cũng mong muốn có một mối quan hệ như vậy với Matthias.
“Con không cần phải thấy áp lực đâu, Claudine. Hãy coi như đây là buổi tập dượt thôi. Nếu biệt thự tràn ngập những người trẻ tuổi, ta cũng sẽ rất vui.”
Nụ cười của Elysee càng thêm rạng rỡ.
“Mọi người cũng nghĩ vậy, đúng không?”
Ai cũng biết rằng câu hỏi của bà không thực sự cần đến câu trả lời.
“Nữ công tước quả là một người hào phóng và chu đáo.”
Bá tước phu nhân Brandt lên tiếng khen ngợi Elysee. Ngay sau đó, những quý bà khác cũng đồng loạt đưa ra những lời ca tụng, đôi phần có chút phóng đại.
Claudine mỉm cười e thẹn, khẽ cúi đầu. Cô đang suy nghĩ về những người bạn mà mình muốn mời, cho đến khi ánh mắt vô tình hướng ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn thấy khu rừng phía sau khu vườn rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, một cái tên hiện lên trong tâm trí cô.
Leyla, cô gái mồ côi đáng thương sống trong khu rừng đó.
Dù luôn cư xử đúng mực và biết thân biết phận, nhưng cô ta vẫn có chút gì đó kiêu ngạo.
“Cháu có thể mời Leyla không ạ?”
Câu hỏi vui vẻ của Claudine khiến các quý bà xung quanh phải nhướn mày.
“Ý cháu là đứa trẻ mồ côi mà lão làm vườn đang nuôi dưỡng sao?”
“Vâng, chính là cô bé đó, Leyla Lewellin.”
“Claudine này!”
Bá tước phu nhân Brandt bối rối liếc nhìn Claudine, nhưng cô vẫn giữ thái độ điềm nhiên.
“Cô gái đáng thương đó chắc chưa từng tham dự một bữa tiệc chính thức nào. Cháu muốn tặng Leyla một trải nghiệm đáng nhớ.”
Dù lời nói có phần áp đảo, nhưng Claudine vẫn giữ trọn sự duyên dáng và đoan trang của một tiểu thư quý tộc.
“Nghe con nói cũng có lý đấy.”
Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên gương mặt Nữ công tước Norma Catarina von Herhardt, người đã âm thầm quan sát Claudine từ nãy đến giờ.
“Cứ làm theo ý con đi, Claudine.”
Leyla nhìn lại con đường đầy những nấm mồ chim nhỏ. Khi quay đầu về phía công tước, cô chỉ có thể rút ra một kết luận duy nhất.
Đúng là một kẻ điên.
Không có từ nào khác để mô tả tình cảnh này.
Đôi găng tay nhuốm máu của Leyla đẫm mồ hôi. Tim cô bắt đầu đập mạnh, xen lẫn giữa cơn giận và nỗi sợ hãi.
Chạy đi.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô khi cô định quay về căn nhà gỗ. Nhưng rồi, cô nghe thấy giọng nói của anh.
“Leyla.”
Biểu cảm anh không có gì thay đổi khi chậm rãi gọi tên cô.
“Leyla Lewellin.”
Cái tên anh vừa cất lên nghe nhẹ nhàng như một khúc ca.
Leyla dùng cán xẻng để chống đỡ thân mình, ép bản thân đứng thẳng dậy. Cô mím chặt môi, dồn sức vào đôi chân.
Không có ích gì khi chạy trốn. Nếu anh thực sự muốn, công tước có thể dễ dàng bắt được cô. Đầu óc Leyla dần trở nên tỉnh táo và lạnh lùng.
Cô ngước đôi mắt đang khẽ run rẩy lên, chạm phải ánh nhìn của anh. Trong khi tiếng gió lùa qua những tán cây vang lên, cả hai cứ thế lặng lẽ đối diện nhau.
“Tiếp tục đi.”
Matthias là người phá vỡ sự im lặng trước.
“Cô nên hoàn thành công việc của mình.”
Bên bụi cây mà ánh mắt anh ra hiệu, có một con chim dính đầy máu nằm đó—có vẻ như là con mồi cuối cùng trong buổi săn của anh.
Leyla lê bước về phía con chim. Một sợi chỉ đỏ được buộc vào chân nó. Chính là sợi chỉ cô đã buộc vào những chú chim non nở bên sông Schulter năm ngoái.
Không nói một lời, Leyla đào một cái hố và chôn con chim xuống. Cô đã quá quen với công việc này—công việc do gã sát thủ xinh đẹp kia tạo ra.
“Sợi chỉ đó. Cô buộc nó à?”
Anh lên tiếng trong lúc quan sát cô.
“Phải.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn nhận ra những con chim rời tổ đi di cư… Khi nào chúng quay về.”
Leyla trả lời khi đang vỗ nhẹ lớp đất trên bề mặt.
“Tôi không muốn gặp lại chúng theo cách này.”
Cảm giác khó thở bất giác trào dâng, Leyla nhìn lên khuôn mặt dửng dưng của công tước Herhardt.
“Cô muốn chỉ trích tôi à?”
Anh hỏi, bắt chéo chân. Trong khoảnh khắc đó, nụ cười giễu cợt thoáng qua môi anh làm Leyla mất hết kiên nhẫn.
“Tôi không thể nói là không.”
“Vậy vấn đề là gì?”
Anh nhíu mày.
“Tôi chỉ săn những con chim của tôi, trên lãnh địa của tôi, trong khu săn bắn của tôi.”
“Nhưng lũ chim đâu có biết điều đó.”
Hãy nghĩ đến chú Bill.
Leyla cuối cùng cũng cất lời, dù trong đầu liên tục vang lên những lời khuyên phải giữ im lặng.
“Với lũ chim, khu rừng này chỉ đơn thuần là một khu rừng. Là nơi chúng sinh ra và lớn lên. Là nơi chúng muốn quay về sau mỗi mùa di cư.”
“Tôi có cần phải hiểu chúng không?”
“Không hẳn, nhưng…”
Leyla tháo đôi găng tay làm vườn nhuốm máu ra, ổn định lại nhịp thở.
“Anh không cần phải săn chúng một cách tàn nhẫn như vậy.”
Và rồi, một phát súng khác vang lên.
“Phải làm sao đây, Leyla.”
Anh nhún vai, ngồi lại lên gốc cây như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Có vẻ như công việc của cô vẫn chưa xong.”
