Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 16

Khi mặt trời bắt đầu lặn, khu rừng nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Leyla nhìn chằm chằm vào con chim chết với ánh mắt trống rỗng, trong khi Matthias thì dán mắt vào cô. Một khoảng lặng kéo dài, nhưng Matthias không hề mất kiên nhẫn. Leyla vẫn đang ở ngay trước mặt anh, và anh tin rằng có lẽ cô sẽ không thể chạy trốn trong một thời gian.
“Chỉ là……”
Leyla sớm ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô tràn đầy phẫn nộ, dù bóng tối cũng không thể che giấu được điều đó. Ánh mắt ấy vừa ngạo nghễ vừa thách thức, nhưng Matthias lại thích thế hơn là việc cô tránh né anh.
“Chỉ cần nói cho tôi biết. Tôi đã làm gì sai?”
“Sai?”
“Đúng vậy. Tôi đã phạm phải sai lầm gì để… để bị trừng phạt như thế này?”
“Tôi chưa từng trừng phạt cô.”
Matthias trả lời bằng một giọng điệu nghiêm túc.
“Tôi làm việc của tôi, còn cô làm việc của cô, Leyla.”
Anh nói thật lòng.
“Sai lầm ư… Để xem nào…”
Sau một thoáng suy tư, Matthias nhìn Leyla với ánh mắt trầm ngâm.
“Tại sao cô lại thích chim đến vậy?”
Vẫn câu hỏi đó, vẫn giọng điệu y như trước.
Khi mở đôi mắt đang nhắm chặt, Leyla nhìn lên bầu trời, rồi nhìn con chim chết, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Matthias. Bờ vai cô run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn mở to. Matthias thấy cảnh đó vừa buồn cười vừa có chút khó chịu.
“Vì chúng luôn ở bên tôi.”
Leyla Lewellin trả lời dứt khoát. Giọng cô có chút tức giận, nhưng không hề mang tính đe dọa.
“Từ bé, tôi đã lang thang qua nhiều nơi, nhưng lũ chim luôn ở đó, dù tôi có đi đâu. Luôn gần bên tôi. Khi mùa thay đổi, những con chim rời đi cũng không bao giờ thất hứa, chúng luôn trở lại khi tôi chờ đợi. Lũ chim luôn quay về.”
Giọng Leyla dần dịu lại khi cô tiếp tục nói. Giọng cô rất nhẹ nhàng, có lẽ bởi cách phát âm mềm mại của mình.
“Không có mùa nào thiếu chim. Cũng chẳng có nơi nào không có chim. Tôi thích được ở bên những sinh vật xinh đẹp và tự do ấy.”
“Thật vậy sao?”
“Vâng. Dù lời của tôi có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với ngài công tước.”
Một vẻ ngoài cứng rắn nhưng khuôn mặt lại như sắp khóc.
Matthias bật cười khẽ rồi đứng dậy. Anh sắp phải dùng bữa tối.
“Anh sẽ tiếp tục săn như thế này nữa à?”
Leyla vội vã hỏi khi anh định rời đi.
“Nếu cần thiết.”
Matthias không chút do dự trả lời. Trong khoảnh khắc khi đôi mắt Leyla tràn ngập tuyệt vọng, sợ hãi và phẫn nộ, Matthias cảm thấy hài lòng.
“Leyla.”
Khi vừa định bước qua cô, anh lại thay đổi ý định và dừng lại trước mặt cô.
“Tôi muốn mọi thứ trong thế giới của tôi đều ở đúng vị trí của nó. Ở nơi mà không có thứ gì phải trốn tránh hay chạy khỏi tôi một cách vô nghĩa.”
“Ý anh là sao?”
“Ở yên trong vị trí của mình.”
“Tôi… Tôi không biết ‘vị trí’ mà anh nói là gì.”
“Hãy tự suy nghĩ đi.”
“Công tước.”
“Ai biết được? Nếu cô tìm ra câu trả lời, có lẽ tôi sẽ có những buổi săn ‘thân thiện’ hơn.”
Matthias quay đi không chút chần chừ, để lại Leyla đứng ngẩn người.
Anh thực sự không mong muốn gì nhiều từ Leyla Lewellin. Tuy nhiên, anh muốn cô ở đúng vị trí của mình. Là một đứa trẻ mồ côi sống trong khu rừng này. Là một nữ sinh tò mò. Và sớm thôi, là một cô giáo trong cái ‘vị trí’ mà cô nên thuộc về.
Ngồi trên lưng ngựa, Matthias quay đầu nhìn về phía bụi cây. Leyla đang thu mình lại trước con chim đã chết. Khi thấy đôi má lấp lánh, anh đoán rằng có lẽ cô đang khóc. Đôi mắt Matthias ánh lên sự hài lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt đó.
Anh sinh ra trong một thế giới của trật tự hoàn hảo và sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người thống trị nó. Dưới trật tự đó, mọi thứ đều đơn giản và rõ ràng. Sống theo vai trò và kỳ vọng được đặt ra chưa bao giờ là điều khó khăn.
Người thừa kế đáng tự hào của bà và mẹ. Chủ nhân rộng lượng của người dân Arvis. Một sĩ quan tài ba trên chiến trường. Một doanh nhân xuất sắc trong mắt các giám đốc.
Matthias luôn là ‘cái gì đó’ của một ai đó và sẵn sàng đóng tròn vai diễn phù hợp. Những người đối diện với anh cũng chẳng khác gì. Những vai trò đã định sẵn, những thái độ chuẩn mực và những cảm xúc tinh tế cứ thế đến rồi đi bên anh một cách có trật tự. Đó là những gì Matthias đã thấy, đã nghe và đã học được.
Nhưng còn đứa trẻ mồ côi thấp hèn sống trong rừng của anh?
Matthias nheo mắt nhìn Leyla.
Cô chẳng là gì cả.
Một kết luận dễ dàng khiến Matthias nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên anh có một thứ ‘chẳng là gì cả’. Cuộc đời của Công tước Herhardt không cần những vết ố không cần thiết.
Có thứ gì đó không cần thiết trong cuộc đời mình thật kỳ lạ, nhưng Matthias lại không thấy phiền. Những cảm xúc mà người con gái vô nghĩa đó bộc lộ trước mặt anh khiến anh thích thú. Giống như khoảnh khắc khi một con chim bị bắn rơi giữa không trung làm anh thấy hứng khởi.
Đặc biệt là nước mắt. Anh thích Leyla khi cô khóc.
Cô là một người phụ nữ khóc rất đẹp. Đẹp đến mức khiến anh muốn nhìn thấy cô khóc hết lần này đến lần khác.
Matthias rời khỏi khu rừng với một tâm trạng nhẹ nhõm.
Những thói quen thường nhật lặp lại trong dinh thự khi anh trở về. Bữa tối rôm rả. Những cuộc trò chuyện rỗng tuếch nhưng đầy tinh tế. Rượu champagne lạnh và những tràng cười giả tạo.
Khi đêm hè ngắn ngủi trôi qua và buổi sáng lại đến, Matthias nghĩ rằng có lẽ lần tới anh sẽ có một buổi săn ‘thân thiện’ hơn. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy Leyla đang ở trong vườn hoa hồng. Cô đang lặng lẽ giúp việc cho người làm vườn.
Thấy chưa?
Matthias quay khỏi cửa sổ với một nụ cười.
Thật đơn giản, Leyla.
“Cảm ơn cậu, Leyla.”
Claudine dịu dàng bày tỏ lòng biết ơn. Người bạn ngồi cạnh cô cũng khẽ mỉm cười cảm ơn Leyla.
“Không có gì, tiểu thư.”
Leyla lễ phép cúi đầu. Đôi tay trắng nõn của cô đan vào nhau. Ở đầu ngón tay, những vết bẩn do cỏ và vài vết thương do gai hoa hồng vẫn còn đó.
“Tôi giờ…”
“Cậu có thể cắt thêm đóa hồng đỏ kia không? Tôi nghĩ một bó là đủ rồi.”
Claudine nhẹ nhàng cắt ngang lời Leyla bằng một câu hỏi.
Leyla quay đầu về hướng Claudine chỉ. Đó là luống hoa trung tâm của khu vườn, nơi những đóa hồng đỏ rực đang nở rộ.
“Vâng, tiểu thư.”
Leyla lại ngoan ngoãn làm theo như thường lệ.
Claudine lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Leyla đang cầm giỏ và kéo cắt, rảo bước về phía luống hoa.
Claudine đã bắt gặp Leyla khi đang dạo bước trong vườn cùng người bạn đến thăm Arvis. Sau vài ngày không thấy bóng dáng, hôm nay Leyla lại cần mẫn giúp việc cho người làm vườn.
Claudine đổi kế hoạch uống trà với bạn và đề nghị sắp xếp hoa. Emilia đồng ý với vẻ thích thú, thế là dưới mái vòm hoa hồng leo, hai tiểu thư bắt đầu bày biện những bông hoa của họ.
Và rồi, Leyla.
Claudine sai một người hầu đi gọi Leyla đến. Từ bé, mọi chuyện vẫn luôn như vậy. Mỗi khi Claudine muốn cắm hoa dưới giàn pergola, nhiệm vụ của Leyla là đi hái những bông hồng cô cần.
Cô ta không đủ để làm bạn chơi của Claudine, nhưng lại là kẻ sai vặt rất ngoan ngoãn. Vào những ngày buồn chán, Claudine thỉnh thoảng gọi Leyla đến chỉ để trò chuyện vài câu.
“Cô gái đó, hành xử rất lễ độ, nhưng lạ thay lại toát lên vẻ kiêu kỳ.”
Emilia bĩu môi khi nhìn theo Leyla.
“Phải nói thế nào nhỉ… Cứ như thể cô ta không tự biết thân biết phận vậy.”
“Đừng nói thế, Emilia. Leyla là một đứa trẻ đáng thương.”
Claudine khẽ cau mày, dùng kéo cắt những nhánh hoa hồng mà Leyla vừa mang đến.
“Dĩ nhiên, cô ta cũng có chút thiếu sót, nhưng chúng ta hãy rộng lượng với cô ấy.”
Emilia bật cười trước lời của Claudine.
“Chà, cậu thật quá bao dung với những người trong vùng này.”
“Những ai làm tròn bổn phận của mình đều xứng đáng được tôn trọng.”
Giọng Claudine trầm xuống và mềm mại hơn. Những bông hoa cô cắt dần lấp đầy chiếc bình sứ xanh.
Một lúc sau, Leyla quay lại với một bó hoa hồng đỏ. Cô lại cúi đầu một cách hoàn hảo rồi đặt bó hoa lên bàn.
Claudine dừng tay và quan sát Leyla. Emilia đã nhận xét rất đúng về cô gái này.
Claudine, người đã quen biết Leyla từ lâu, hoàn toàn đồng tình với lời của Emilia.
Cô mơ hồ hiểu được vì sao Emilia lại cảm thấy như vậy.
Sự điềm tĩnh của Leyla dường như không xuất phát từ tính cách nhẫn nhịn, mà giống như một sự thờ ơ hơn. Có biết bao tiểu thư quyền quý mong mỏi được kết thân với Claudine, vậy mà Leyla chẳng hề tỏ ra háo hức hay vui mừng khi được ở gần cô. Cô ta không bao giờ cố lấy lòng Claudine, cũng chưa từng nịnh nọt cô.
Leyla chỉ đơn giản là cam chịu và làm theo mệnh lệnh một cách nhẫn nhịn.
Claudine không quen với sự thờ ơ như vậy. Việc bị một đứa trẻ mồ côi đối xử lạnh nhạt khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục.
“Làm tốt lắm, Leyla.”
Claudine mỉm cười.
Leyla cúi đầu rồi lùi lại, trong khi người hầu đứng đợi cách đó vài bước tiến về phía cô. Đây là khoảnh khắc mà Claudine mong chờ nhất—giây phút mà những cảm xúc chân thật của Leyla lộ rõ trong ánh mắt khi nhận đồng tiền vàng trên tay.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, Leyla vẫn không thể giữ được sự điềm tĩnh mỗi khi được trao đồng tiền vàng. Khi thấy tay Leyla run rẩy như thể đang cầm một củ khoai nóng, Claudine cảm thấy hài lòng. Cô còn có một món quà khác để dành cho Leyla—một tấm thiệp mời dự tiệc, thứ sẽ mang lại cho cô gái đáng thương ấy một ký ức đẹp đẽ.
“Cái này… là cho tôi sao?”
Đôi mắt Leyla mở to khi nhận lấy tấm thiệp từ chính người hầu đã trao cho cô đồng tiền vàng. Cô trông vô cùng bối rối.
“Đúng vậy. Tôi đã xin phép, và hai vị phu nhân đã đồng ý.”
“Nhưng, tiểu thư…”
“Tôi thực sự mong cậu sẽ đến, Leyla.”
Claudine lại mỉm cười, cắt ngang lời Leyla một lần nữa. Sắc mặt Leyla lập tức tái nhợt, trong khi nụ cười của Claudine càng rạng rỡ hơn.
“Tôi chắc rằng cậu sẽ không từ chối lời mời của tôi đâu.”
Claudine nói với Leyla bằng giọng điệu thân mật như thể họ là bạn thuở nhỏ, rồi quay ánh mắt sang chỗ khác.
Mình phải thuần phục đứa trẻ cứng đầu đó trước khi trở thành Nữ công tước của Arvis.
Claudine bình thản suy ngẫm trong khi tiếp tục cắt tỉa những đóa hồng đỏ.
Bình hoa hồng do đôi tay khéo léo của Claudine sắp xếp trông hoàn mỹ không chút tì vết.
