Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 18

“Chú ơi, cái này… quá nhiều rồi.”
Leyla mở to mắt nhìn vào chiếc hộp, giọng nói run rẩy. Bill cũng chẳng tìm được lời nào để phản bác. Ông cũng bị bất ngờ không kém.
“Chú đã tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Leyla nhìn Bill với ánh mắt trách móc.
“Không. Đó là… À thì… Chú đã tiêu một khoản hợp lý! Con lúc nào cũng lo lắng thái quá.”
Bill lắp bắp đáp lại khi cuối cùng cũng hoàn hồn.
Chiếc váy mà bà Mona chuẩn bị đã được gửi đến căn nhà gỗ ngay trong ngày diễn ra bữa tiệc. Bill cứ nghĩ người đưa thư sẽ mang nó đến, nhưng hóa ra, một chàng trai trẻ – trông có vẻ là nhân viên của cửa hàng may – đã đích thân giao tận tay họ.
Bill cho rằng bà Mona hẳn đã rất chăm chút cho bộ váy này, đến mức phải cử một nhân viên ăn mặc chỉnh tề đến tận nơi giao hàng. Nhưng khi Leyla mở chiếc hộp ra, bộ váy đó vẫn vượt xa cả mong đợi của Bill.
Ngay cả một người chẳng am hiểu gì về thời trang phụ nữ như Bill cũng có thể nhận thấy, chiếc váy trắng thêu chỉ vàng này vô cùng sang trọng, trông tựa như một món đồ đến từ thiên đường. Giày, găng tay và cả chiếc vòng cổ cũng vậy.
Mình đã trả bà Mona bao nhiêu tiền nhỉ?
Bill lẩm nhẩm tính nhẩm trong đầu.
Nhưng mà… có tính cả tiền vòng cổ không ta?
Bill cau mày, tính lại một lần nữa, trong khi Leyla đã kiên quyết đậy nắp hộp lại.
“Sao thế? Con không thích à?”
“Không phải vậy.”
“Vậy tại sao?”
“Chúng ta nên trả lại nó. Chú không thể tiêu quá nhiều tiền chỉ vì một bữa tiệc kéo dài vài tiếng được.”
Trái ngược với sự khẳng định của bà Mona rằng món quà này sẽ khiến Leyla phấn khích, vẻ mặt cô chỉ tràn đầy lo lắng.
“Leyla, nếu con không mặc bộ váy này đến buổi tiệc… chú sẽ không gặp con nữa.”
Gương mặt Bill đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Con lúc nào cũng không muốn nợ chú điều gì. Chú biết lý do của con, nhưng Leyla, con không nên vạch ra ranh giới quá rõ ràng giữa chú và con.”
“Chú…”
“Nếu con không nhận nó, chú sẽ ném nó vào lò sưởi làm củi đốt. Và chú sẽ không bao giờ gặp con nữa, Leyla.”
Mặt Bill đỏ bừng khi nói ra những lời đó, rồi ông bước nhanh ra khỏi cửa như thể đang chạy trốn.
Khi vòng qua luống hoa và châm một điếu thuốc, ông bắt đầu hối hận vì đã nói những lời cay nghiệt như vậy với đứa trẻ. Ông không hề có ý định sẽ không gặp lại Leyla nữa.
Trong lúc Bill còn đang băn khoăn không biết có nên quay lại hay không, Kyle đã xuất hiện ở đầu con đường trong bộ lễ phục chỉnh tề.
Bill từng nghĩ Kyle chỉ là một cậu nhóc cố gắng tỏ ra người lớn, nhưng khi thấy cậu ta ăn mặc bảnh bao như vậy, ông chợt nhận ra thằng nhóc đã thực sự trưởng thành.
“Bác Remmer, Leyla đâu rồi ạ?”
Kyle hào hứng hỏi.
“À… bác không biết.”
“Gì cơ? Leyla không có nhà sao? Tiệc sắp bắt đầu rồi mà!”
“Không hẳn, nhưng…”
Bill còn đang lưỡng lự không biết nên giải thích thế nào, thì cửa nhà đột ngột mở ra.
Hai người đàn ông vô thức quay đầu lại—rồi cùng nín thở.
Một Leyla hoàn toàn xa lạ đang đứng đó.
“Kyle, trông mình có kỳ lạ lắm không?”
Leyla nhăn mặt hỏi.
“Mình cảm thấy thật lúng túng khi mặc những thứ này…”
“Cậu đẹp lắm.”
Kyle, người đã bối rối đến mức không thể thốt nên lời, dứt khoát cắt ngang.
“Cậu rất xinh đẹp, Leyla. Mình nói thật đấy.”
Kyle lặp lại một cách chắc chắn. Nụ cười trẻ con ngày thường biến mất, khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Cậu đã biết trước rằng bác Bill sẽ chuẩn bị quà cho Leyla, nhưng cậu không ngờ nó lại xa hoa đến thế.
Cậu vốn lo lắng gu thẩm mỹ của bác Bill sẽ khiến Leyla trông lố lăng, nhưng hóa ra…
“Tỉnh lại đi, Kyle Etman.”
Bill bật cười rồi vỗ nhẹ vào lưng Kyle.
“Hôm nay, cháu sẽ đi thay bác.”
Bill nhìn Kyle với ánh mắt nghiêm túc.
“Điều đó có nghĩa là cháu phải có trách nhiệm bảo vệ nó. Cháu làm được chứ?”
“Tất nhiên, bác Remmer!”
Kyle dõng dạc trả lời.
“Cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy!”
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Kyle khi thề thốt, Bill không nhịn được cười lớn.
Trong lúc đó, Leyla rụt rè tiến lại gần Kyle. Kyle hít sâu vài hơi để ổn định nhịp tim, rồi trịnh trọng đưa tay ra.
“Gì vậy?”
Leyla bối rối nhìn bàn tay chìa ra của cậu, nhưng Kyle không hề lúng túng.
“Hôm nay là tiệc khiêu vũ. Và chúng ta là bạn nhảy.”
“Ừm…”
“Vậy nên.”
Kyle lấy hết can đảm, dẫn tay Leyla đặt lên cánh tay mình.
“Đó là chuyện đương nhiên. Bởi vì mình là bạn nhảy của cậu tối nay.”
Kyle căng thẳng đến mức suýt nữa nói lắp.
Leyla im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu, khẽ khoác tay Kyle.
“Chúng ta đi thôi, Kyle.”
Khoảnh khắc Leyla nở nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, Kyle thầm nghĩ:
Mình sẽ không bao giờ quên giây phút này suốt đời.
Leyla Lewellin bước vào sảnh cùng con trai bác sĩ.
Matthias đang chào đón các vị khách thì đột nhiên quay lại và nhìn thấy Leyla, người đang được Kyle Etman hộ tống.
Hessen đã chứng tỏ bản thân là một quản gia xuất sắc nhất qua vẻ ngoài của Leyla. Cô đẹp lộng lẫy trong bộ trang phục mà Hessen lựa chọn. Nhưng Matthias tin rằng, dù cô có mặc bộ váy tầm thường mà đầu bếp chuẩn bị, cô vẫn sẽ rất đẹp.
Ánh mắt Matthias lướt từ đôi giày, lên chiếc váy, rồi dừng lại ở chiếc vòng cổ tô điểm cho chiếc cổ trắng ngần của Leyla.
Một chuỗi ngọc trai kết hợp với ngọc lục bảo đầy tinh tế.
Matthias đã chọn nó.
Leyla bỗng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Matthias.
Nhưng khác với ánh nhìn bình tĩnh của Matthias, Leyla hoảng hốt tránh né, nắm chặt tay Kyle và núp sau cậu ta.
Matthias chỉ khẽ nhếch môi và quay đi, tiếp tục chào đón khách khứa.
“Đây là Leyla. Bạn của tôi.”
Claudine kéo Leyla đến một nhóm tiểu thư khác.
“Xin chào. Tôi là Leyla Lewellin.”
Và Leyla lại tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, lễ phép chào hỏi. Cô hành xử như một con búp bê vô tri, không hề có ý chí hay cảm xúc.
Claudine nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục giới thiệu Leyla với những người khác. Cô hài lòng với sự ngoan ngoãn và dễ bảo của Leyla.
“Leyla đang chuẩn bị trở thành giáo viên. Chẳng phải thật tuyệt sao?”
Những tiểu thư đồng loạt gật đầu tán thành lời khen đầy tự hào của Claudine và bắt đầu ca ngợi Leyla. Nhưng thực chất, những lời tán dương đó không phải dành cho Leyla mà là một cách bày tỏ sự kính nể đối với tiểu thư Claudine—người dám xem một cô nhi nghèo khó là bạn mình.
Tất cả bọn họ đều hiểu rõ một điều: Leyla và Claudine không thể nào là bạn thật sự. Nhưng sự thật đó chẳng thể làm tổn hại đến danh dự của Claudine.
“À, Claudine, mình nghe nói cậu sắp đính hôn rồi phải không?”
Một trong số các tiểu thư khéo léo chuyển chủ đề, như thể câu chuyện về một cô gái mồ côi sắp trở thành giáo viên đã không còn thú vị nữa. Sự chú ý của mọi người ngay lập tức dồn về tin tức đính hôn của Claudine Brandt.
Claudine khẽ cười duyên, giữ dáng vẻ khiêm nhường. Vì việc đính hôn vẫn chưa được công bố chính thức, nên cô không thể tỏ ra như thể mình đã là Nữ công tước Herhardt.
“Công tước Herhardt đến kìa!”
Một tiểu thư khác, đứng ở phía đối diện Claudine, bỗng thốt lên đầy thán phục.
Tất cả ánh mắt liền hướng về phía cô ấy vừa chỉ. Leyla, người nãy giờ vẫn giữ nụ cười xã giao trên môi, cũng theo phản xạ mở to mắt nhìn về phía đó—giống như Claudine.
Matthias lướt qua Leyla và tự nhiên đứng bên cạnh Claudine. Claudine lập tức khoác lấy cánh tay anh.
Leyla thoáng liếc nhìn hai người họ, gương mặt bỗng trở nên tái nhợt hơn trước.
“Đây là những người bạn của em, Công tước Herhardt.”
Claudine bắt đầu giới thiệu, Matthias tao nhã gật đầu chào hỏi từng người một.
Nhưng khi ánh mắt anh lướt đến người đứng cuối cùng trong nhóm—Leyla—nó chợt dừng lại.
“Là Leyla đấy.”
Claudine siết chặt cánh tay Matthias.
“Anh có nhận ra cô ấy không? Trông khác hẳn mọi khi, đến mức em cũng suýt không nhận ra.”
Leyla đỏ mặt vì bối rối trước câu nói mang hàm ý mỉa mai của Claudine. Dù Leyla luôn tỏ ra vô cảm với những lời lẽ cay nghiệt của Claudine, nhưng dường như cô lại phản ứng khác khi Matthias đứng trước mặt.
“À, xin lỗi.”
Một giọng nói ấm áp phá vỡ sự im lặng đột ngột.
Là Kyle Etman. Cậu đã đứng đó với vẻ không hài lòng kể từ khi Claudine kéo Leyla đi.
“Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tôi có thể đưa bạn nhảy của mình đi được không?”
Kyle dứt khoát nắm lấy tay Leyla. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng không hề rút tay lại. Trái lại, trông cô giống như một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm thấy người thân của mình.
“Bạn bè của tôi cũng đang rất mong được gặp Leyla.”
Dù giọng nói vẫn giữ nét lịch thiệp, nhưng ánh mắt Kyle khi nhìn Claudine lại sắc lạnh.
“Vậy thì tôi cũng không thể không cho phép được rồi. Chúng ta cũng không thể giữ Leyla quá lâu.”
Claudine thoải mái gật đầu, rồi quay sang nhìn Matthias. Anh vẫn đang dửng dưng quan sát Leyla và Kyle, không chút biểu cảm.
“Cảm ơn tiểu thư Brandt. Và Công tước Herhardt.”
Kyle cúi đầu lịch sự.
“Đi thôi, Leyla.”
Chỉ đến khi Kyle nở một nụ cười dịu dàng, Leyla mới ngước mắt lên nhìn cậu. Và Claudine nhận ra—cậu ta yêu Leyla.
Kyle giờ đây cao ngang Matthias, nhưng đứng bên cậu, Leyla trông nhỏ bé và mảnh mai hơn rất nhiều. Cậu đối xử với Leyla như thể cô là một kho báu quý giá.
Còn Leyla thì sao?
Claudine nheo mắt, quan sát thật kỹ Leyla.
Cô ấy cũng đang cười với Kyle.
Leyla Lewellin luôn nở nụ cười trước mặt Claudine, nhưng đây là lần đầu tiên Claudine thấy cô ấy cười nhẹ nhõm và rạng rỡ đến vậy. Không hề quá lời khi nói rằng, Leyla trông giống như một cô gái đang yêu.
Vậy người mà Leyla thích là con trai của bác sĩ, chứ không phải Công tước Herhardt ư?
Khi Leyla và Kyle quay người rời đi, Claudine chợt cảm thấy bối rối.
Vậy người đã biến Leyla Lewellin thành một nàng công chúa là cậu ta sao?
“À, Leyla!”
Claudine, người vẫn đang suy nghĩ miên man, bất giác lên tiếng gọi.
Dưới ánh sáng lấp lánh của chiếc đèn chùm, Leyla khựng lại.
“Hôm nay trông cậu thật xinh đẹp. Đặc biệt là chiếc vòng cổ ấy.”
“Gì cơ? À… vâng. Cảm ơn tiểu thư.”
Leyla bối rối đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ.
Sợi dây chuyền dài buông xuống trước ngực cô vô cùng hợp với Leyla. Viên ngọc lục bảo—mang sắc xanh giống hệt đôi mắt cô—được cắt tỉ mỉ thành hình cánh hoa, hòa quyện cùng những viên ngọc trai trắng ngà, tạo nên một vẻ đẹp tinh xảo và quyến rũ.
Trông nó không giống hàng giả chút nào.
Một người như Kyle Etman, con trai của một bác sĩ, có thể đủ tiền mua một món trang sức như thế này cho Leyla sao?
“Có đúng không, Công tước Herhardt?”
Claudine quay sang Matthias, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Đúng vậy. Trông rất hợp với cô ấy.”
Matthias đáp lại không chút do dự. Khuôn mặt anh vẫn bình thản như chưa từng dao động.
