Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 19

Kyle dẫn Leyla ra sân thượng nối liền với vườn hoa hồng. Khi bầu không khí náo nhiệt và rực rỡ của bữa tiệc dần lùi xa, Leyla cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cậu, Kyle. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Leyla tựa vào lan can đá cẩm thạch, chân thành nói lời cảm ơn. Cô nghĩ rằng Kyle sẽ bật cười, nhưng gương mặt cậu lại có vẻ nghiêm nghị hơn thường ngày.
“Kyle?”
“Sao cậu cứ nhẫn nhịn như vậy?”
“Hả?”
“Bọn họ cứ kéo cậu đi như một thứ để trưng bày. Sao cậu không phản kháng? Cậu không phải là Leyla Lewellin thông minh và đầy kiêu hãnh mà tớ biết.”
“Ai quan tâm chứ.”
Trái ngược với Kyle, người đang tức giận thấy rõ, Leyla chỉ đơn giản mỉm cười.
“Bọn họ đâu có nói sai. Tớ đúng là một cô nhi, tớ mang ơn chú Bill, và tớ đang có kế hoạch trở thành giáo viên.”
“Tớ thật sự không hiểu nổi cậu.”
“Con người vốn dĩ đều hai mặt, Kyle Etman ạ.”
“Cậu chỉ giỏi nói mấy điều vô nghĩa thôi.”
Kyle cuối cùng cũng bật cười trước câu trả lời tinh nghịch của Leyla.
“Đi đi, Kyle. Tớ thực sự ổn mà.”
“Đi đâu cơ?”
“Cậu còn nhiều người phải gặp lắm. Cậu có rất nhiều bạn mà.”
“Không thích.”
Kyle xua tay như thể điều đó làm cậu khó chịu, rồi cũng tựa lưng vào lan can bên cạnh Leyla.
“Đừng như vậy mà…”
“Leyla, hôm nay tớ đến đây là với tư cách bạn nhảy của cậu.”
Kyle chậm rãi quay đầu lại. Đôi mắt nâu của cậu ánh lên sự ấm áp trong màn đêm.
“Vậy nên tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
Nụ cười dần hiện lên trên môi Kyle.
“Vì tớ muốn thế.”
Cơn gió mang theo hương hoa hồng ngọt ngào từ khu vườn. Leyla định đáp lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể siết chặt lan can với đôi môi mím chặt.
“Sao cậu không trả lời?”
“…Tớ không chắc nữa.”
“Cậu ngại tớ à?”
“Không đời nào.”
“Nhưng mặt cậu đỏ rồi kìa.”
“Không có!”
Leyla giơ tay lên xoa má mình.
“Bị lừa rồi nhé.”
Kyle phá lên cười tinh quái. Nhìn thấy cậu cười, Leyla cũng bật cười theo.
Đúng lúc đó, bà Etman—người đã đi tìm con trai mình—bước ra sân thượng.
“Kyle, con đang làm cái gì ở đây thế?”
Bà tiến lại gần, buông một tiếng thở dài.
Leyla lập tức đứng thẳng người và cúi đầu chào. Bà Etman chấp nhận lời chào đó với vẻ mặt điềm tĩnh rồi quay sang con trai mình.
“Có rất nhiều người đang đợi con.”
“Ý mẹ là cha con chứ gì.”
Kyle cười nhạt, nhưng ánh mắt bà Etman trở nên nghiêm khắc hơn.
“Kyle Etman, con thấy lời mẹ nói buồn cười lắm sao?”
“Mẹ, con không có ý đó.”
“Đi thôi. Phu nhân Norma đang chờ con đấy. Con không định để bà ấy đợi đấy chứ?”
Giọng bà không cho phép có bất kỳ lời phản đối nào.
“Hẹn gặp lại, Kyle.”
Leyla nhẹ nhàng lên tiếng sau khi im lặng hồi lâu.
Phu nhân Norma rất quý mến cậu con trai duy nhất của bác sĩ. Leyla hiểu rõ niềm tự hào của bà Etman về điều đó.
“Tớ sẽ đợi ở đây.”
Leyla mỉm cười để trấn an Kyle.
“Cảm ơn, Leyla.”
Bấy giờ, bà Etman mới mỉm cười với Leyla. Đôi mắt nâu giống hệt Kyle của bà vẫn luôn mang nét lạnh nhạt khi nhìn cô. Leyla cũng hiểu điều đó.
Kyle miễn cưỡng bước đi. Khi cậu quay lại nhìn, Leyla vẫy tay nhẹ nhàng.
“Chờ tớ nhé!”
Kyle vừa nhăn mặt vừa gọi với lại.
“Cậu nhất định phải chờ tớ, Leyla!”
Leyla muốn đáp lại, nhưng không hiểu sao môi cô không thể thốt nên lời. Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là vẫy tay mạnh hơn.
Sau khi Kyle và bà Etman rời đi, sân thượng lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Tiếng nhạc và tiếng cười nói từ sảnh tiệc hòa cùng ánh đèn rực rỡ, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc.
Leyla để quên kính ở nhà, vì vậy mọi ánh sáng đều trở nên mờ ảo. Nhưng chính sự mờ ảo ấy lại khiến cảnh vật thêm phần huyền diệu.
Giờ vai trò của Leyla Lewellin đã kết thúc.
Cô có thể thả lỏng. Khi tâm trạng thư thái hơn, Leyla mới để ý đến bộ váy lạ lẫm trên người mình.
Mỗi khi cô cử động chân, chiếc nơ thắt quanh eo và tà váy cũng khẽ lay động. Leyla bắt đầu thích thú, cô nhón chân lên xuống, ngắm nhìn lớp vải mềm mại đong đưa theo từng cử động.
Chiếc váy trắng, được thêu bằng chỉ vàng lấp lánh, lộng lẫy không kém gì một giấc mộng đêm hè. Lớp vải mềm mại lướt nhẹ trên làn da, khiến Leyla cảm thấy ngứa ngáy như thể được ve vuốt bằng những cánh hoa.
Và chiếc vòng cổ…
Leyla chạm nhẹ vào sợi dây chuyền, nụ cười trên môi dần nhạt đi.
Tại sao tiểu thư Brandt lại nói vậy?
Có lẽ Claudine chỉ đang dùng cách hoa mỹ để bày tỏ sự khinh miệt và thương hại. Nhưng Leyla không bận tâm.
Món quà của chú Bill vẫn là thứ đẹp đẽ nhất đối với cô.
Dù người khác có nói gì, cô vẫn yêu thích món quà ấy.
Leyla lại mỉm cười. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn bước ra sân thượng.
Leyla nghĩ đó là Kyle và định vui vẻ chào đón, nhưng khi nhận ra người đó là ai, cả cơ thể cô đông cứng lại.
Là Công tước Herhardt.
Và cùng với ngài ấy—là tiểu thư Brandt.
“Đêm nay thật trong trẻo, phải không?”
Claudine vừa hít sâu, vừa cất giọng nhẹ nhàng. Trông cô như thể đã dẫn Matthias ra đây chỉ để tận hưởng cơn gió đêm mát lành.
“Tôi rất thích mùa hè, vì đêm mùa hè luôn dễ chịu. Còn ngài thì sao, Công tước Herhardt?”
Claudine đứng trước lan can đá cẩm thạch, nở nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt Matthias, chuyển sang Leyla Lewellin, người đang đứng ở đầu sân thượng bên kia.
Leyla chính là lý do Claudine đưa Matthias ra đây.
“Tôi không thích mùa hè lắm, thưa tiểu thư.”
Matthias đứng bên cạnh Claudine, ánh mắt lướt qua vườn hoa hồng rồi thoáng dừng lại trên khuôn mặt Leyla.
Cô trông bối rối và căng thẳng khi thấy những vị khách không mong đợi này.
“Thật sao? Tôi cứ tưởng ngài thích mùa hè chứ.”
Claudine quay lại nhìn Matthias, đưa lưng về phía Leyla.
“Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy Công tước Herhardt là một người vô tình. Dĩ nhiên, ngài biết tôi không có ý trách móc, đúng không?”
Claudine đan hai tay ra sau lưng, tiến thêm một bước. Khoảng cách giữa họ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Thật ra, tôi thích sự vô cảm của ngài. Tôi nghĩ điều đó càng làm nổi bật sự cao quý và phong thái tao nhã của ngài hơn.”
“Nghe vậy tôi rất vui.”
Matthias không lùi bước, đối diện thẳng với Claudine.
“Hôn tôi đi.”
Claudine táo bạo lên tiếng. Matthias lặng lẽ nhìn cô.
“Tôi thích một Công tước Herhardt vô tình, nhưng chẳng lẽ chúng ta không cần thêm một chút đam mê hay nhiệt huyết sao?”
Claudine nghiêng đầu, mái tóc nâu dày uốn lọn khẽ rung lên theo cử động.
“Ý tôi là, chúng ta sắp đính hôn, kết hôn, và sẽ sống cùng nhau suốt phần đời còn lại.”
“Một chút đam mê…”
Matthias nheo mắt một lúc, rồi gật đầu đồng tình.
“Quả thật.”
Không chút do dự, Matthias đưa tay ôm lấy má Claudine. Claudine thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô tự nhiên nhắm mắt lại.
Trong khi nhìn bóng hàng mi dài của Claudine, ánh mắt Matthias vô thức hướng về phía bên kia sân thượng. Đúng lúc đó, Leyla đang đứng bồn chồn, ánh mắt cô bắt gặp ánh nhìn của anh.
Mắt vẫn không rời Leyla, Matthias hạ môi xuống môi Claudine.
Người khán giả mà Claudine muốn—Leyla Lewellin—đã hoàn toàn làm tròn vai của mình. Cô đứng sững tại chỗ, trống rỗng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngay cả bóng tối và khoảng cách cũng không thể che giấu đôi má đỏ bừng của Leyla.
Suốt nụ hôn đầy kiềm chế ấy, ánh mắt Matthias không rời khỏi Leyla. Đôi mắt xanh lá của cô bất lực dõi theo anh, như thể bị tê liệt. Dù ánh trăng sáng tỏ, nhưng ánh mắt cô lại trông mờ mịt như đêm tối.
Khi Leyla vội vàng lảng tránh ánh mắt đó, nụ hôn hờ hững của hai người cũng kết thúc.
Leyla lập tức chạy xuống cầu thang dẫn vào khu vườn, trong khi Claudine từ từ mở mắt, nở một nụ cười khó hiểu.
“Đi thôi.”
Matthias lịch sự đưa tay ra. Claudine nắm lấy bàn tay đó như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
“Tôi chắc chắn đấy, Công tước Herhardt.”
Vừa bước vào đại sảnh, Claudine vừa mỉm cười.
“Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ trở thành một cặp đôi rất đẹp.”
Leyla hoảng loạn chạy xuống cầu thang.
Cô biết không ai đuổi theo mình, nhưng vẫn không thể ngừng chạy.
Tiếng gót giày của Leyla vang lên trên con đường mòn, khuấy động sự yên tĩnh của khu vườn về đêm.
Chỉ đến khi đến được đài phun nước lớn giữa vườn, Leyla mới dừng lại. Cô không nhận ra cơn đau nơi bàn chân vì trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ—rời khỏi sân thượng.
“A…”
Leyla khẽ cởi giày ra và nhăn mặt.
Những vết xước đỏ tấy khắp đôi chân cô do đôi giày mới. Phần gót bị trầy xước, máu rỉ ra.
Tất cả những gì Leyla muốn lúc này là chạy về căn nhà gỗ, nhưng rồi cô quay người lại.
Cô đã hứa với Kyle rằng sẽ đợi cậu.
Leyla nghĩ rằng ít nhất cũng nên nói với cậu một tiếng trước khi rời đi.
Nhưng quay lại dinh thự ấy… trở về thế giới xa lạ và đầy khó chịu đó…
Điều đó khiến cô sợ hãi.
Leyla vừa lưỡng lự, vừa tập tễnh bước đi dọc theo con đường nhỏ bên phải.
Cô dừng chân dưới giàn hoa hồng leo nơi mái hiên.
Leyla định sẽ chờ ở vườn một lúc, rồi vào nhà khi Kyle sắp quay lại.
Mình có thể ngồi xuống không nhỉ?
Cô nhìn chiếc ghế dài, băn khoăn.
Giàn hồng leo này do chú Bill dày công chăm sóc, và cô chưa từng ngồi dưới nó bao giờ.
Không một ai—dù là người hầu hay cư dân của dinh thự—được phép ngồi vào đó.
Nhưng hôm nay mình là khách của Arvis mà, phải không?
Sau một hồi suy nghĩ, Leyla rón rén ngồi xuống mép ghế.
Cô cần thêm một chút thời gian… và dũng khí… để có thể tháo đôi giày ra.
Leyla tựa lưng vào tay vịn, vòng tay ôm lấy đầu gối.
Lòng bàn chân đau nhói chạm vào nền đá lạnh, cơn đau dần dịu đi.
Giờ cô đã hiểu rằng những đôi giày đẹp đẽ sẽ làm đau chân mình đến mức nào.
Cô không thể buộc bản thân xỏ chúng lại được nữa.
Giá như mình không chạy, có lẽ gót chân đã không bị trầy đến thế này.
Leyla nhẹ nhàng chạm vào vết thương đau rát bằng đầu ngón tay.
Cô khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi ký ức chợt ùa về.
Hình ảnh người đàn ông ấy nhìn chằm chằm vào cô trong lúc hôn vị hôn thê của mình…
Leyla cau mày.
Cô không hiểu tại sao Claudine lại thản nhiên chấp nhận nụ hôn đó, dù biết rằng có người khác đang chứng kiến.
“Bọn họ bị làm sao thế?”
Leyla lẩm bẩm, vô thức đưa tay chạm lên môi.
“…..Thật trơ trẽn.”
Lần này, cô dùng mu bàn tay chà nhẹ lên môi trong.
Như thể muốn xóa đi ký ức…
Và cả cảm giác kỳ lạ mà màn đêm ấy để lại.
