Hãy khóc và cầu nguyện đi - Chương 4

Leyla rời khỏi dinh thự khi bầu trời bắt đầu nhuộm một màu hồng rực rỡ. Khi cô bé rời khỏi lối vào dẫn đến vườn hoa hồng, một cơn gió mát lành khẽ lướt qua, chào đón cô.
Với đồng xu vàng siết chặt trong tay phải, Leyla bước đi đầy tự hào. Nhưng bước chân mạnh mẽ ấy không kéo dài được lâu. Claudine đang ngồi dưới giàn hoa gần những cây hoa hồng leo đang nở rộ. Cô bé đang trò chuyện vui vẻ với những người anh họ của mình, nhưng khi ánh mắt chạm phải Leyla, Claudine chỉ khẽ cười nhạt.
“Tạm biệt, Leyla.”
Claudine là người lên tiếng trước. Những chàng trai trẻ ngồi cạnh cô bé lập tức quay đầu nhìn Leyla. May mắn thay, Công tước Herhardt không có ở đó.
Leyla cúi đầu đáp lại lời chào. Claudine không nói thêm gì nữa.
Sau khi ra khỏi tầm mắt của họ, Leyla bắt đầu chạy. Cô bé nóng lòng thoát khỏi thế giới xa lạ này và trở về căn nhà gỗ của chú Bill. Nhưng điều bất hạnh lớn nhất lại xảy ra vào khoảnh khắc cuối cùng.
Ngay tại ranh giới giữa khu vườn và con đường rừng, Leyla vấp ngã. Đồng xu vàng lăn tròn trên những viên đá lát đường, cuối cùng dừng lại khi chạm vào mũi giày của một người đàn ông. Leyla cau mày nhìn đồng xu vẫn còn đang xoay tròn. Người đàn ông khẽ đặt mũi giày lên đồng xu, chặn đứng âm thanh lanh lảnh của kim loại.
Leyla từ từ ngước nhìn từ đôi giày da bóng loáng lên đôi chân dài, rồi cuối cùng dừng lại ở gương mặt của người đàn ông đang cúi xuống nhìn cô. Đó chính là Công tước Herhardt.
Leyla giật mình, vội vàng bật dậy. Chiếc váy trắng của cô bé bị lấm bẩn bởi máu và bụi đất từ vết trầy trên đầu gối. Công tước chỉ lặng lẽ nhìn cô, đôi môi đỏ dường như hơi cong lên một bên.
Leyla mím môi chặt, phủi bụi trên váy. Trong lúc đó, Công tước Herhardt ung dung lùi lại một bước. Đồng xu dưới chân ông ta ánh lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Dù rất muốn bỏ mặc nó lại, Leyla vẫn cúi người nhặt đồng xu ngay trước mặt Công tước. Nhưng đúng lúc cô bé định vươn tay ra, những lời của tiểu thư Brandt lại vang vọng trong tâm trí: Không hơn gì một con chó. Câu nói ấy đã để lại một vết thương sâu trong lòng Leyla.
Leyla nhặt đồng xu lên và cúi chào Công tước Herhardt một cách lịch sự. Cô bé không dám ngẩng đầu lên. Tất cả những gì cô có thể làm là cúi thấp đầu hết mức có thể và nín thở. Điều kỳ lạ là dù vết thương khiến cô đau đớn khi ngã, nhưng lúc cúi chào, Leyla lại chẳng còn cảm thấy đau chút nào.
Để lại Công tước phía sau, Leyla tiếp tục chạy. Dù đầu gối bị thương khiến tốc độ chậm lại, cô bé vẫn kiên trì tiến bước. Một cảm giác khó tả dâng lên từ sâu trong lòng, tràn đến tận cuống họng.
Chỉ khi vượt qua con đường rừng và nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ căn nhà gỗ, Leyla mới nhận ra cảm giác đó là gì.
Đó là nỗi buồn.
“Cháu muốn đưa cái này cho chú.”
Leyla chìa đồng xu vàng ra với vẻ mặt nghiêm túc. Đôi lông mày rậm của Bill từ từ nhíu lại.
“Cái gì đây?”
“Một đồng xu vàng.”
“Cháu nghĩ chú không biết sao?”
“Tiểu thư Claudine đã đưa cho cháu.”
“Claudine? À, cái cô tiểu thư quý tộc đó à?”
Bill gật đầu như thể ông biết cô bé đó là ai.
Từ sau chuyến đi đến dinh thự, Leyla cứ ủ rũ suốt hai ngày liền. Cô bé không nói chuyện, cũng chẳng đi dạo quanh rừng hay khu vườn. Bill nhận ra rằng ông nhớ dáng vẻ tươi vui ngày trước của Leyla.
Thế giới trở nên tĩnh lặng khi đứa trẻ cũng im lặng. Và Bill không thích thế giới tĩnh lặng ấy chút nào.
“Tại sao cháu lại muốn đưa số tiền này cho chú?”
Bill khẽ nghiêng người về phía bàn. Leyla ngồi thẳng lưng, đối diện với ông.
“Vì cháu nghĩ nó rất có giá trị.”
“Đúng là nó đáng giá thật.”
“…Ban đầu, cháu cảm thấy khốn khổ khi nhận đồng xu này, nhưng vì nó quá quý giá nên cháu không thể vứt bỏ. Sau đó, cháu nhận ra rằng nếu đưa nó cho chú, ít nhất cháu có thể bắt đầu trả ơn chú vì đã cưu mang cháu.”
“Khỉ thật.”
Bill buột miệng chửi thề. Leyla hơi giật mình nhưng chẳng để tâm đến lời chửi của ông.
Từ ngày Leyla đặt chân đến Arvis, Bill luôn lo lắng về việc đám quý tộc sẽ làm tổn thương trái tim non nớt của cô bé. Ông đã đoán trước họ sẽ quấy rối đứa trẻ chỉ vì địa vị thấp kém của cô. Trong mắt Bill, tất cả quý tộc đều như nhau.
Kiêu ngạo. Láo xược. Và luôn tỏ ra bề trên.
Dù không hỏi Leyla về những gì đã xảy ra tại dinh thự, Bill vẫn có thể đoán được cô bé đã bị đối xử tệ bạc như thế nào.
“Leyla.”
Cô bé, người đang cố tỏ ra trưởng thành hơn tuổi, bỗng nở một nụ cười trẻ con khi nghe Bill gọi tên mình.
“Vì đây là tiền do cháu kiếm được, hãy giữ lấy nó.”
“Tiền cháu kiếm được sao?”
“Đúng vậy. Đối phó với một tiểu thư quý tộc đang buồn chán chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng cháu đã làm được. Vậy nên hãy tự hào nhận phần thưởng của mình.”
Leyla nhíu mày bối rối. Trong khi nhìn cô bé đang đăm chiêu suy nghĩ, Bill uống cạn ly bia lớn trước mặt.
“Thật chứ?”
Leyla nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên đồng xu.
“Đúng vậy.”
Bill dùng tay áo lau đi chút bia dính trên râu.
Tiền mình tự kiếm được.
Khuôn mặt Leyla bỗng sáng bừng lên.
“Chào mừng đến với thế giới của người lớn, Leyla.”
Bill cắt một miếng thịt lớn và đặt lên đĩa của cô bé.
“Người lớn? Cháu sao?”
“Nếu cháu có thể tự kiếm tiền, cháu được coi là người lớn. Và đó chính xác là những gì cháu vừa làm.”
“Nhưng cháu mới kiếm được một đồng vàng thôi mà?”
“Ngoài kia có đầy người già mà cả đời chẳng kiếm nổi một đồng nào. Vậy nên cháu đã có một khởi đầu tốt đấy. Nếu khởi đầu suôn sẻ, chắc chắn cháu sẽ trở thành một người lớn giỏi giang.”
Bill tiếp tục chất đầy đĩa của Leyla bằng bánh mì và rau củ nướng.
“Chú ơi, nhiều quá.”
Đôi mắt Leyla mở to trước lượng thức ăn lớn.
“Mấy ngày nay cháu ăn như chim ấy, nên bây giờ phải ăn nhiều vào.”
“Nhưng mà…”
“Cháu biết đấy, chú thích những đứa trẻ ăn khỏe như bò.”
Leyla bật cười giòn giã.
“Chú ơi, nếu cháu tự kiếm được tiền, thì việc tiêu nó không có gì đáng xấu hổ đúng không?”
Leyla hỏi trong khi vẫn nhai kỹ thức ăn của mình.
“Đúng vậy. Cháu có thứ gì muốn mua sao?”
“Cháu đã dùng hết sổ tay rồi. Cháu muốn mua một cuốn mới.”
“Cứ thoải mái mua đi.”
“Vậy cháu có thể mua thêm bút chì màu không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chú có cần gì không?”
“Sao thế? Cháu định mua gì đó cho chú à?”
“Vâng ạ.”
“Nhỡ đâu chú yêu cầu thứ gì đắt đỏ thì sao?”
Khuôn mặt Leyla trở nên nghiêm nghị. Mỗi khi cô bé trở nên nghiêm túc, đôi mắt to tròn ấy lại sẫm màu hơn, sâu thẳm hơn, khiến cô trông càng đáng yêu hơn.
Bill bật cười lớn, rót đầy một ly nước táo cho đứa trẻ.
Leyla nâng ly lên, ra hiệu cho Bill chạm ly với mình. Ông vui vẻ cụng ly với cô bé, và ngay sau đó, Leyla tu một hơi cạn sạch nước táo.
Bill bắt đầu lo lắng liệu cô bé có đang học theo thói quen uống rượu của ông không.
Ông lắc đầu trước viễn cảnh Leyla trở thành một kẻ nghiện rượu.
Mình chỉ cho phép chuyện này hôm nay thôi.
Bill tự nhủ như vậy.
Những ngày dài tiếp tục trôi qua, và trong khoảng thời gian ấy, Bill cứ trăn trở mãi. Ông tự hỏi vì sao mình không thể là người nuôi dạy Leyla, rồi lại tự hỏi nên gửi cô bé đi đâu.
Leyla – đứa trẻ vừa đáng yêu, vừa rắc rối, bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời ông.
Và trong những ngày Bill mải mê suy nghĩ, Leyla cứ thế mà lớn lên.
Bộ quần áo mới Bill từng mua cho cô bé giờ đã ngắn đến mức để lộ đôi bắp chân trắng muốt. Căn phòng kho cũ, vốn chỉ là chỗ ở tạm thời, giờ đã biến thành phòng của một thiếu nữ thực thụ. Đứa trẻ ngày nào vẫn tung tăng chạy nhảy trên lối mòn trong rừng, nay đã trở thành một thiếu nữ dịu dàng, mỗi bước chân nhẹ tựa như lướt trên mặt nước.
Ngồi trên chiếc ghế dưới mái hiên, Bill nhìn Leyla với ánh mắt đầy bối rối. Một cô gái trẻ, trên tay ôm giỏ mâm xôi đỏ mọng, đang vẫy tay với ông.
“Chú ơi! Hôm nay chú về sớm thế.”
Leyla chạy tới, dáng vẻ nhẹ nhàng như đang khiêu vũ. Mái tóc vàng óng được tết gọn một bên, đung đưa nhè nhẹ dưới vành chiếc mũ rơm rộng. Hai gò má đỏ ửng của cô bé trông tươi tắn chẳng khác gì những đóa hồng giống mới mà Bill vừa trồng.
“Lại vào rừng nữa hả?”
“Vâng ạ! Hôm nay thu hoạch tốt lắm đúng không chú?”
Leyla tự hào giơ chiếc giỏ lên khoe với ông.
“Ngày mai cháu sẽ hái thêm. Cháu định làm thật nhiều mứt mâm xôi.”
“Cháu tính mở cửa hàng hay gì à?”
“Nghe cũng không tệ nhỉ.”
Leyla mỉm cười rạng rỡ rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Bill. Lúc ấy, Bill mới để ý rằng trên hiên nhà có hai chiếc ghế. Không chỉ có thế, từ lúc nào mà mọi đồ đạc trong căn nhà nhỏ này đều được sắp xếp dành cho hai người bọn họ—dù cho ông vẫn chưa quyết định sẽ làm gì với Leyla.
Leyla đặt chiếc giỏ xuống sàn, lục lọi một lát rồi lấy ra một quả đào rừng. Cô chìa nó về phía Bill. Ông liền nhận lấy, dùng tay tách quả đào làm đôi rồi đưa cho cô bé nửa phần đẹp nhất.
Hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn đào vừa lặng lẽ quan sát khu rừng trước mắt. Tiếng lá cây xào xạc trong làn gió trong trẻo vang lên bên tai, hòa cùng tiếng chim hót văng vẳng từ xa, trong trẻo như chính giọng nói của Leyla.
“Lại một mùa hè nữa rồi.”
Bill bất giác lẩm bẩm. Leyla mỉm cười im lặng, tháo chiếc mũ rơm xuống rồi vươn tay thư thái. Khi Bill nhìn thấy chiếc túi da cũ chạm ngang đầu gối của Leyla, ông không nhịn được mà bật cười lớn. Đó là món đồ đầu tiên ông tặng cô bé vào năm cô mới đến đây.
“Cháu định mang theo cái túi cũ mèm ấy cho đến khi nó rách nát luôn sao?”
“Cháu thích nó vì nó tiện lắm. Vẫn còn dùng tốt mà.”
Leyla giơ chiếc túi lên và lắc nhẹ. Bill dễ dàng nhận ra âm thanh lách cách phát ra từ trong túi—hộp bút thiếc, con dao nhỏ, cuốn sổ cũ, vài chiếc lông vũ đẹp đẽ và những cánh hoa ép khô. Xét cho cùng, cô bé vẫn không thay đổi quá nhiều.
Mọi thứ diễn ra như một buổi tối bình thường.
Bill chẻ củi trong khi Leyla thu dọn quần áo khô. Cô bé khéo léo chuẩn bị bữa tối, không quên cho gà và dê ăn. Khi cả hai ngồi xuống đối diện nhau bên bàn ăn, mặt trời đã khuất hẳn sau rặng cây.
“Ngày mai Kyle sẽ qua đây. Bọn cháu định học cùng nhau rồi ăn tối. Chú không phiền chứ?”
Leyla hỏi trong lúc đặt đĩa thức ăn nóng hổi xuống bàn.
“Thằng nhóc đó có ông bố giàu có nuôi nấng tử tế, thế mà cứ thích đến nhà chú ăn cơm hoài vậy?”
“Chú nói thế thôi chứ cháu biết chú quý cậu ấy mà.”
“Đáng tiếc là đúng vậy.”
Bill khịt mũi tỏ vẻ khó chịu. Leyla cười thản nhiên rồi đặt trước mặt ông một cốc bia rót lưng chừng.
“Gì đây? Sao không rót đầy chứ?”
“Chú nên bớt uống lại, tốt cho sức khỏe hơn.”
“Cái gã háu ăn Etmon bày cho cháu à?”
“Chú!”
“Cái tên vô tích sự đó.”
Bill lầm bầm, nhưng ông vẫn không phản đối lời Leyla.
Bữa tối ấm cúng khép lại khi màn đêm dần buông xuống. Sau khi dọn dẹp xong, Leyla tắm rửa thư thái rồi trở về phòng. Cô bé đã buồn ngủ, nhưng vẫn bật đèn, ngồi vào bàn học. Kỳ thi đã gần kề, và niềm vui trong kỳ nghỉ hè sắp tới của cô bé phụ thuộc vào kết quả kỳ thi này.
Tiếng chim kêu trong đêm bị làn gió khuya cuốn đi. Âm thanh đầu bút lướt trên trang giấy hòa lẫn vào tiếng động của màn đêm.
Leyla đã tập trung học suốt một thời gian dài, cho đến khi cô buộc phải đặt bút xuống vì không chịu nổi cơn nhức đầu âm ỉ và đôi mắt mỏi mệt. Vốn dĩ thị lực của cô không tốt, giờ dường như còn tệ hơn. Từ nhỏ, Leyla đã phải nheo mắt mới có thể nhìn rõ mọi thứ.
Cô tắt đèn rồi nằm xuống giường. Giấc mơ mua được một cặp kính cận gần như đã trong tầm tay.
Hai mươi lọ mứt mâm xôi. Không, có lẽ phải là ba mươi lọ?
Dù sao thì, cũng không còn xa nữa.
Cô hoàn toàn có thể nói với chú Bill về vấn đề của mình, nhưng lại không muốn làm ông bận lòng thêm. Chú đã lo cho cô quá nhiều, mà cô vẫn chưa thể báo đáp được gì.
Khi chú Bill tuyên bố sẽ cho Leyla đi học, phần lớn mọi người đều cười nhạo. Họ bảo rằng chẳng có ích gì khi giáo dục một cô bé mồ côi. Sớm muộn gì, cô cũng sẽ trở thành hầu gái trong gia đình Herhardt mà thôi. Nhưng Bill vẫn kiên định với quyết định của mình. Ngày nào ông cũng nói với cô:
“Leyla, cháu sẽ trở thành một người lớn rất tốt.”
Cơn đau đầu dịu bớt khi Leyla nhắm mắt lại. Cô cố gắng dỗ giấc ngủ, nhưng càng cố ngủ, đầu óc cô lại càng tỉnh táo hơn. Và như thường lệ, những suy nghĩ kỳ lạ bắt đầu lấp đầy tâm trí trống rỗng của cô trong đêm tối.
Những con chim di trú quay về. Kế hoạch cho mùa hè này. Kẻ đứng sau chuỗi vụ án bí ẩn trong tiểu thuyết trinh thám trên báo.
Và cả Công tước Herhardt.
Khi cái tên ấy xuất hiện trong tâm trí, Leyla khẽ mở mắt. Bên ngoài bóng tối quen thuộc, khung cảnh ngoài cửa sổ hiện ra trước mắt cô.
Những cành cây khẽ lay động, bầu trời đêm lấp lánh phía sau tán lá, cùng với ánh trăng và những vì sao.
Nhìn chằm chằm vào luồng sáng trắng mờ ảo ở phía xa, Leyla bất giác nín thở.
Công tước, sau khi tốt nghiệp đại học, đã theo truyền thống gia tộc, vượt qua kỳ thi của Học viện Quân sự Hoàng gia và được phong làm sĩ quan. Trong nhiều năm qua, ông ta được điều đến tiền tuyến hải ngoại, chưa từng trở về trang viên. Đó là khoảng thời gian yên bình đối với cả Leyla và những đàn chim trong khu rừng.
Nhưng mùa hè này, ông ta sẽ trở lại.
Chủ nhân của Arvis—Công tước Herhardt.
