Grace ở xứ sở thần tiên - Chương 1

Từ xa, tiếng chuông ngân vang rộn rã. Đồng thời, bầu không khí ngột ngạt trong phòng như vừa thở hắt ra một hơi nặng nề. Những chiếc ghế gỗ nặng nề kéo lê trên sàn kêu ken két khi hàng loạt sinh viên trong bộ đồng phục đen vội vàng đứng dậy.
Ở hàng ghế cuối cùng của giảng đường, một người đàn ông đặt bút lông xuống. Anh ta nâng bài kiểm tra lên, chăm chú rà soát lần cuối những câu trả lời hoàn hảo của mình.
Ngay lúc đó, có ai đó nhẹ nhàng gõ lên bàn anh. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, đưa ánh mắt về phía nguồn âm thanh.
Trước mặt anh là một cậu thiếu niên mà anh chưa từng gặp. Cậu đứng lúng túng, đôi mắt dán chặt vào tờ bài kiểm tra trên bàn, đôi môi khẽ mấp máy.
“Có chuyện gì sao?”
Nghe câu hỏi của người đàn ông, gương mặt non nớt của cậu thiếu niên thoáng ửng đỏ. Cậu cúi mắt tránh ánh nhìn của anh, ngượng ngùng đưa tay gãi sau gáy.
Người đàn ông chỉ vào bài kiểm tra trên bàn, hỏi lại như để xác nhận.
“…Bài kiểm tra à?”
Cậu thiếu niên liên tục gật đầu. Trên tay cậu là một xấp bài kiểm tra khác, có lẽ là của những sinh viên đã nộp bài.
“Cậu muốn tôi nộp nó giúp cậu sao?”
Người đàn ông nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên nhỏ bé, gầy gò vẫn còn đang chần chừ. Cậu lại gật đầu, lần này mạnh mẽ hơn trước.
“Chờ một chút.”
Người đàn ông cất lời, rồi cầm lấy chiếc bút lông thiên nga bắt đầu viết tên mình lên đầu bài kiểm tra. Nét bút của anh uyển chuyển và chuẩn xác, từng đường cong mềm mại như đang phác họa một tác phẩm nghệ thuật.
Richard Spencer
Đôi mắt hai màu đang chăm chú dõi theo từng vệt mực trải dài trên tờ giấy.
Richard Spencer…
Một tiếng thì thầm khẽ khàng vang lên như làn gió nhẹ, gần như tan vào hư không.
Ngoài khung cửa kính mờ phủ kín cả bức tường, ánh nắng trưa hè lười biếng len lỏi vào. Ngày đầu tiên của tháng Sáu, mặt trời chói chang chiếu sáng gương mặt người đàn ông đang tựa cằm lên tay.
Ánh mắt cậu thiếu niên chậm rãi lướt qua yết hầu của người đàn ông, rồi dừng lại ở cằm anh. Đôi mắt ấy đông cứng tại điểm hõm nơi ánh sáng và bóng tối giao hòa, càng tôn lên đường nét cương nghị trên gương mặt.
“Của cậu đây.”
Giọng nói trầm ấm kéo cậu thiếu niên trở lại thực tại. Cậu vội khép lại đôi môi đang hé mở. Khi Richard đưa bài kiểm tra cho cậu, đôi tay run nhẹ của cậu nhận lấy, khiến một góc tờ giấy mỏng manh nhăn dúm lại đáng thương.
“Cảm ơn anh.”
Sau câu nói ấy, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm. Rồi bóng dáng nhỏ nhắn kia vội vã xoay người rời đi.
Tiến về phía bục giảng, nơi giáo sư đang đứng, cậu thiếu niên vụng về sắp xếp lại các bài kiểm tra, cố gắng che giấu hai gò má đỏ ửng của mình. Dù vị giáo sư bên cạnh có nói gì đi nữa, cậu chỉ im lặng gật đầu.
Richard vô thức nheo mắt lại.
Một gương mặt bầu bĩnh, mềm mại. Những lọn tóc nâu nhạt nhẹ nhàng phủ xuống vầng trán tái nhợt.
Và đôi mắt đặc biệt nổi bật trên gương mặt ấy: một bên nâu đỏ, ánh lên sắc thu trầm ấm, bên còn lại xám tím nhạt, như bầu trời sau cơn mưa.
Trợ lý của Giáo sư Charles Dodgson luôn nổi bật đến vậy sao?
Khi anh còn đang chìm vào dòng suy nghĩ, một giọng nói mang đầy vẻ trêu chọc vang lên sau lưng.
“Richard, chúc mừng cậu đã hoàn thành bài thi cuối cùng.”
“…Graham.”
Nhận ra giọng nói ấy, Richard Spencer theo thói quen đưa tay lên day trán trái nhưng chợt dừng lại giữa chừng. Cơn đau đầu đeo bám suốt bài thi dường như càng trở nên tệ hơn.
Anh chậm rãi điều chỉnh tư thế, rồi đáp lại: “Sao cậu lại đến đây?”
“Ôi trời, Richard. Sao cậu chẳng có lấy một lời chào tử tế thế? Ngay cả một tên hành khất trước cổng dinh thự Spencer ở Westminster còn nhận được sự tiếp đón nồng hậu hơn tôi đấy.”
“Có lẽ vậy. Nếu cậu muốn sự quan tâm kiểu đó, cứ thoải mái đến thăm dinh thự bất cứ lúc nào.”
“Vậy có nghĩa là cậu sẽ mời tôi một tách trà?”
Richard chẳng có hứng thú tiếp tục màn đối thoại vô nghĩa này, nhất là khi nó nhắc anh nhớ đến dòng dõi của mình. Và càng tệ hơn nếu người đối diện là Graham Harold—kẻ luôn háo hức mang tin tức từ Lydon đến tai anh.
“Khó mà có chuyện đó. Nhưng có lẽ Bá tước phu nhân Spencer, người đang hướng mắt tới vị Hầu tước tương lai của Winchester, sẽ đích thân tiếp đón cậu.”
Richard đứng dậy, ghế lướt nhẹ trên sàn không gây một tiếng động. Dù lời nói chẳng có chút thân thiện, từng cử chỉ của anh lại toát lên vẻ thanh lịch được hun đúc từ nhỏ.
Đối diện anh, Graham Harold—người đàn ông có mái tóc bạch kim—phì cười. Sự tương phản giữa thái độ xa cách của Richard và phong thái tao nhã của anh ta thực sự khiến người khác thích thú.
“Dù mỗi ngày có lăn lộn trên sân bóng thì một Spencer vẫn là một Spencer mà.”
Graham nhìn Richard từ trên xuống dưới với vẻ đầy ẩn ý.
Như thường lệ, Richard Spencer khoác lên mình bộ âu phục được cắt may hoàn hảo. Áo sơ mi trắng tinh tươm, áo khoác đen không một nếp nhăn, tất bó sát chân không chút xộc xệch, đôi giày da bóng loáng phản chiếu cả trần giảng đường.
Tất cả đều đúng chuẩn mực mà trường học yêu cầu trong các kỳ thi. Suốt một tháng thi cử căng thẳng từ sau lễ Phục Sinh tháng Tư, Richard chưa từng để hình ảnh bản thân chệch khỏi quy chuẩn dù chỉ một lần.
Ánh mắt Graham đảo qua đóa cẩm chướng đỏ cài trên ve áo Richard rồi lại nhìn anh. Kỳ lạ thay, bông hoa có phần lòe loẹt ấy dường như lại rất hợp với sắc tóc của Richard, chẳng hề tạo ra sự tương phản khó chịu nào.
“Bông hoa này hợp với cậu đấy.”
Richard liếc xuống đóa hoa, nhếch môi cười nhạt.
Truyền thống Grentabridge: ngày thi đầu tiên cài cẩm chướng trắng, những ngày tiếp theo là hồng, và đến ngày cuối cùng—như hôm nay—là đỏ rực.
“Chỉ là một nghi thức rườm rà.”
Nghe Richard thờ ơ đáp lại, Graham chỉ bật cười lắc đầu. Nhưng dù miệng nói vậy, chính anh cũng hiểu vì sao Richard lại luôn chỉnh tề như thế.
“Vậy tại sao cậu vẫn ăn mặc chỉnh chu đến vậy?”
“Bởi vì, không giống ai đó, tôi hợp với phong cách này.”
Chà, đúng là Richard Spencer. Một kẻ tôn thờ sự hoàn mỹ đến mức ám ảnh.
Nhưng Graham tìm đến Richard hôm nay không phải để nói chuyện phiếm. Giọng anh bỗng trầm xuống, mang theo một sự nghiêm túc ngấm ngầm.
“Richard, cậu định ở lại Grentabridge đến ngày tốt nghiệp à?”
“……”
“Cậu sẽ không về Lydon sao?”
Richard khẽ nhíu mày. Nụ cười trên môi anh dần tắt.
Graham chậm rãi tiếp lời, ánh mắt sắc bén hơn.
“Lần này, cậu không thể trốn tránh nữa đâu.”
