Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 1

Bầu không khí hôm nay thật khác lạ.
Bình thường, căn phòng luôn nồng nặc mùi sơn, nhưng hôm nay, tất cả như đã bị quét sạch, để lại một hương thơm thoang thoảng kỳ lạ. Tuy nhiên, chính sự trong lành ấy lại khiến dạ dày cô quặn thắt.
Đôi mắt xanh lục thẫm khẽ run rẩy vì bất an. Cô siết chặt chiếc khăn choàng trong tay, kéo nó sát vào người hơn, vai khẽ co lại. Cô liếm đôi môi khô, cẩn thận bước về phía trước. Dù cô có bước mạnh hơn, sàn nhà cũng chẳng phát ra tiếng động, nhưng cô luôn bước đi thật nhẹ nhàng. Không chỉ mỗi bước chân—
Cô luôn giữ im lặng. Từ lúc rời khỏi nhà cho đến khi đặt chân đến tòa nhà này, từ lúc mở cánh cổng sắt đến khi lên đến tầng ba lộn xộn, cho đến khi đứng trước chiếc giường giữa đống bừa bộn.
Hôm nay, từng cử động của cô còn chậm hơn. Cẩn trọng hơn, đề phòng hơn bao giờ hết. Nhưng điều lạ lùng hơn cả chính là Brad—một người nóng nảy, thiếu kiên nhẫn—hôm nay lại ngồi yên, kiên nhẫn chờ đợi. Chính điều đó càng khiến cô thêm nghi ngờ.
Hôm nay, Brad không mặc chiếc áo làm việc cũ kỹ hay chiếc tạp dề dính đầy vệt màu như thường lệ. Thậm chí, bộ râu xồm xoàm của anh ta cũng đã được cắt tỉa gọn gàng.
Mọi thứ đều có gì đó sai sai.
Chỉ có chiếc giường cũ, với tấm chăn xộc xệch một nửa, là vẫn quen thuộc như mọi khi.
“Mau cởi ra đi.”
Brad cuối cùng cũng lên tiếng, không thể kìm nén sự sốt ruột của mình thêm nữa. Nhưng giọng anh ta hôm nay có vẻ khác lạ. Bình thường, anh ta sẽ cộc lốc, ra lệnh thẳng thừng, nhưng hôm nay lại có chút gượng gạo, như thể đang cố kiềm chế sự cáu kỉnh.
Cô hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy kéo chiếc khăn choàng ra khỏi người.
Từ ngày bắt đầu đến đây, cô luôn chọn những chiếc áo khoác cài kín tận cổ, những bộ quần áo che kín da thịt. Một sự cố chấp vô nghĩa. Cô biết rõ, dù mặc nhiều lớp thế nào, thì đến cuối cùng, vẫn phải cởi ra. Nhưng cô vẫn cố chấp, như thể điều đó có thể thay đổi việc cô phải làm. Brad luôn nhận ra điều đó và thường cười khẩy.
Từng lớp, từng lớp, cô cởi bỏ quần áo, cuối cùng cũng rút khỏi bộ đồ lót cũ, xếp chúng gọn gàng sang một bên. Vòng tay ôm lấy ngực, cô bình tĩnh trèo lên giường.
“Nâng tay lên, như thể em đang định tháo tóc ra ấy.”
Quỳ trên giường, quay lưng về phía Brad, cô làm theo chỉ dẫn. Mái tóc được buộc lỏng lẻo trượt khỏi ngón tay thon dài, một vài sợi bung ra khỏi dây cột.
Một luồng khí lạnh lướt qua tấm lưng trần của cô. Không đơn thuần vì cô đang khỏa thân—hôm nay, ánh mắt đang dõi theo cô dường như sắc bén hơn thường lệ. Nó như lưỡi dao bén nhẹ nhàng lướt trên làn da, để lại cảm giác râm ran khó chịu.
“Nghiêng người một chút về bên phải—không, không phải vậy, nghiêng ít thôi. Đúng rồi, thế đấy…”
Brad, kẻ vốn luôn đưa ra mệnh lệnh dứt khoát, hôm nay lại có chút do dự. Cuối cùng, anh ta lẩm bẩm:
“Không thể để lộ mặt, dù chỉ một chút sao?”
