Ẩn Sau Mặt Nạ Hạnh Phúc Của Công Chúa Sống Sót - Chương 10

Hôm sau, Phu nhân Hầu tước Cladnier không nhịn được bật cười khi thấy Miesa chạy vào phòng khách và nằm lăn ra thảm.
“Trời ơi, mặt con dính cái gì thế kia? Là bột à?”
“Hồi nãy cô ấy vào bếp…” bà Dialle càu nhàu.
Phu nhân Cladnier gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở: “Được thôi. Nó có thể đi loanh quanh trong dinh thự, nhưng bếp có lửa và dao, rất nguy hiểm, tốt nhất đừng để con bé vào nữa.”
Trong lúc họ trò chuyện, Miesa bắt đầu ngọ nguậy vì chán. Phu nhân đứng dậy.
“Miesa, nếu con chán, con có muốn đi đến đền cùng ta không?”
Dù không nhận được câu trả lời, khi phu nhân nhẹ nhàng nắm tay dắt đi, Miesa vẫn đứng dậy đi theo. Phu nhân chậm rãi bước từng bước, giữ nhịp theo dáng đi lững thững của nàng.
Đã khá lâu công chúa không ra khỏi dinh thự, và nàng có vẻ rất thích thú, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nhìn vườn cây hay mặt đất. Vì thế chuyến đi kéo dài hơn dự kiến, và phải mất một thời gian họ mới đến được ngôi đền cùng với các hầu gái đi theo.
Ngôi đền nhỏ, được xây riêng cho gia tộc Cladnier, tuy không lớn nhưng gọn gàng. Bên trong, ánh nắng buổi chiều xuyên qua những khung kính màu, nhuộm sàn nhà bằng những mảng sáng lung linh. Tuy nhiên, Miesa dừng lại ngay tại ngưỡng cửa.
“Nào, vào trong nhé. Ta sẽ cầu nguyện trước tượng nữ thần kia.”
Miesa lẩm bẩm gì đó, không thèm nhìn tượng nữ thần, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Phu nhân Cladnier nhẹ nhàng vỗ về: “Không cần sợ đâu. Nữ thần là người dõi theo và bảo vệ chúng ta, là một hiện diện hiền lành.”
Nhưng Miesa vẫn rên rỉ và cựa quậy không yên. Thấy nàng hoảng loạn, phu nhân không ép nữa mà giao nàng lại cho các hầu gái đứng ngoài.
“Chăm sóc Miesa giúp ta. Đã đến tận đây rồi, ta vẫn nên vào cầu nguyện một chút.”
Nói rồi, bà bước vào đền, quỳ xuống trước tượng nữ thần với vẻ thành kính.
“Phu nhân của tôi đâu rồi?”
“Cô ấy ngã xuống con suối trong vườn trước bữa trưa, sau đó được tắm rửa, ăn trưa, ngủ một giấc, và hiện giờ đang ở phòng làm việc của các hầu gái.”
“Con suối?”
Eirik cau mày, nhưng khi quản gia tiếp tục giải thích, anh liền giãn nét mặt.
“À, tôi hiểu rồi. Cô ấy đã đến đền với mẹ tôi.”
Hôm nay nàng hoạt động nhiều ghê. Cười khổ một cái, Eirik căn dặn quản gia:
“Nhớ luôn để sẵn kẹo ngọt trên bàn làm việc của tôi. Mỗi ngày phải bổ sung lại.”
Giờ đây, vợ anh sẽ không còn lý do gì để bày bừa bàn làm việc nữa. Cười nhẹ, Eirik bước đến phòng làm việc của các hầu gái ở tầng một, cánh tây.
Vợ anh đang nghịch một cuộn len. Các hầu gái trò chuyện rôm rả, nhưng khi thấy nàng định bỏ thứ gì vào miệng, họ lập tức ngăn lại.
“Thiếu phu nhân, nhổ ra nào. Cái đó không ăn được đâu ạ.”
“Tôi có ít ren thừa, hay tôi buộc vào cổ tay thiếu phu nhân như vòng tay nhé?”
Eirik đứng nhìn một lúc. Dù nàng là vợ mình, anh cũng không tự tin có thể khiến nàng vui như đám hầu gái kia.
“Thiếu gia.”
Các hầu gái giật mình vì anh đến lúc nào chẳng hay, liền đứng dậy chào. Eirik gật đầu, rồi đi tới chăm sóc vợ.
Tới giờ ăn tối. Khi gia nhân dọn bàn xong và rút đi, như thường lệ, chỉ còn Eirik và Miesa.
Miesa ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng ăn Eirik đưa. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp… cho đến lúc dọn món cà tím nướng.
Vừa chạm môi nàng, Miesa đột ngột quay mặt đi khiến miếng cà rơi xuống.
“Không sao, để anh lấy miếng khác cho em,” Eirik nói, định trấn an nàng.
Miếng cà rơi xuống ngực áo nàng. Eirik phân vân không biết nên dùng nĩa hay tay để nhặt. Cuối cùng, anh quyết định dùng tay.
Vừa chạm vào miếng cà, Miesa như chim non, đuổi theo ngón tay anh, miệng há to.
“Cái này không ăn được đâu. Anh sẽ cắt miếng mới cho em.”
Dù vậy, nàng không nghe. Nghiêng người qua bàn, nàng cắn lấy ngón tay anh.
Cảm giác ấm áp từ đôi môi nàng khiến anh sửng sốt. Eirik giật tay lại theo phản xạ, vô tình đẩy nàng ra.
Miesa kêu lên, rồi mím môi đầy khó chịu. Cả hai nhìn nhau sững sờ trong giây lát.
Chính nàng là người phá vỡ sự im lặng trước. Có vẻ tức giận, nàng làm đổ bát thịt hầm, rồi vớ lấy bát súp uống luôn. Phần lớn súp đổ lên sàn và quần áo nàng hơn là vào miệng, nhưng trông nàng có vẻ hài lòng. Nàng lăn bát không còn gì trên bàn, tạo ra một mớ hỗn độn.
Bà Maleca, người đang hé cửa xem bữa ăn đã kết thúc chưa, lắc đầu ngao ngán trước cảnh tượng và đưa Miesa đi.
Sau khi được tắm rửa, Miesa sạch sẽ, thỏa mãn nằm trên giường. Eirik nằm xa nàng một khoảng.
Tuy nàng nhanh chóng ngủ và bắt đầu gáy nhỏ, Eirik vẫn trằn trọc mãi không chợp mắt được. Cảm giác môi nàng chạm vào tay vẫn còn in rõ, khiến anh bất an.
“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm.
Dù là vợ mình, nhưng nàng chẳng khác nào một đứa trẻ. Có lẽ nàng còn chẳng biết anh là chồng. Anh biết rõ, bản thân không nên nghĩ về nàng theo cách lãng mạn.
Lần đầu tiên chạm vào một người phụ nữ theo cách ấy khiến đầu óc anh rối bời. Eirik nằm sát mép giường, cố gắng dỗ giấc ngủ.
Hôm sau, Eirik cảm thấy trong lòng nặng trĩu khi đi tìm vợ. Nhưng may thay, dưới ánh sáng ban ngày, nàng lại giống một đứa trẻ hoặc một con thú nhỏ hơn là người phụ nữ anh từng đụng chạm đêm qua. Nhìn thấy nàng đang nằm dài trên sàn phòng khách với vụn bánh dính đầy mặt, anh liền thả lỏng người.
“Miesa, hôm nay em vui chứ?” anh hỏi.
Phu nhân Cladnier cười khúc khích: “Nghe giống ông bố hỏi con bé mới gửi cho bảo mẫu vậy. Ừ, hôm nay Miesa vui lắm.”
Eirik bế nàng lên như thường lệ. Lúc ấy, phu nhân như chợt nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng:
“À, thứ Tư này có buổi đọc thơ. Dinh thự sẽ đông người, ta sợ Miesa sẽ bị hoảng.”
“Buổi đó… thật sự cần thiết sao? Chẳng phải phiền phức lắm à?” Eirik hỏi lại.
“Chúng sẽ săn mồi như linh cẩu, chỉ chờ chúng ta sơ hở. Ta phải cho chúng thấy gia đình ta vẫn ổn.”
Miesa trong vòng tay Eirik mân mê vật trang trí trên ngực anh, rồi phì ra miếng bánh còn trong miệng.
Từ thứ Hai, tức hai ngày trước buổi đọc thơ, dinh thự Cladnier tấp nập người ra kẻ vào. Buổi đọc thơ, dù nghe trang trọng, thực chất chỉ là dịp để các phu nhân quyền quý tụ họp, vừa ngâm thơ vừa nói xấu hoàng thất và bàn chuyện quý tộc.
Phu nhân Crispin cùng con gái duy nhất là tiểu thư Rakane cũng sẽ có mặt. Dù không thể công khai đổ lỗi cho nhau vì chuyện hủy hôn, bầu không khí chắc chắn sẽ căng thẳng.
“À, Miesa, nhà kính sửa xong rồi. Muốn đi xem không?” Phu nhân Cladnier gọi khi thấy Miesa đang dụi đầu vào bậc cầu thang.
Gần đây, Miesa đã dần chịu đi theo phu nhân, nên tuy chần chừ một chút, nàng vẫn đứng dậy.
Biết là sắp ra ngoài, bà Maleca miễn cưỡng đi theo.
Nhà kính đầy ắp cây xanh, như quên hẳn mùa lạnh bên ngoài. Vừa vào, phu nhân liền bị quản gia và các hầu gái vây quanh xin ý kiến.
“Thưa phu nhân, sắp sang tháng Ba rồi, vẫn cần lò sưởi lớn trong nhà kính không ạ?”
“Lạnh hơn mọi năm, cứ chuẩn bị một lò sưởi nhỏ đề phòng,” phu nhân đáp, vừa đưa ra chỉ thị vừa để mắt đến Miesa. Thấy nàng chỉ quan tâm đến mấy bông hoa sặc sỡ, bà mới yên tâm quay lại nói chuyện với quản gia.
Đúng lúc mọi người đang bận rộn, một hầu gái bưng lồng chim đi từ phía sau nhà kính ra. Không ai để ý… cho đến khi—
“AAAAHHHH!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, khiến cả nhà kính lạnh toát. Phu nhân Cladnier quay ngoắt người lại thì thấy Miesa ngã sụp xuống đất, miệng há hốc.
Nàng run rẩy dữ dội, mặt tái mét, vẫn không ngừng thét gào. Những người hầu xung quanh hoảng loạn đứng chôn chân, không biết phải làm gì.
