Ẩn Sau Mặt Nạ Hạnh Phúc Của Công Chúa Sống Sót - Chương 17

Sáng hôm sau, Thị nữ và hầu gái bước vào. Không nói lời nào, họ bắt đầu kiểm tra cơ thể của Miesa, vén áo nàng lên như thường lệ.
“Thấy chưa? Nếu hắn ta làm gì tối qua, thì nửa thân dưới của cô ta đã không sạch sẽ thế này.”
“Hắn vẫn chưa đụng vào cô ta. Còn cho đuổi cả người hầu đi.”
“Ai lại muốn sinh con với thứ này chứ? Chắc chắn là nhìn thấy thân thể trần truồng của cô ta hắn cũng chẳng có cảm hứng gì. Dù sao thì… chúng ta cứ tiếp tục theo dõi một thời gian đã…”
Nghe đoạn thì thầm của họ, Miesa nhắm mắt lại. Dù đã chịu đựng việc này nhiều lần, hôm nay nàng lại cảm thấy đặc biệt nhơ bẩn. Tất cả là vì nỗi xấu hổ mà người đàn ông tóc đen đã đánh thức trong nàng.
Nằm im một lúc, cuối cùng họ cũng bỏ đi, và buổi sáng trôi qua trong yên bình.
Buổi chiều, hầu gái quay lại, gọi Miesa dậy, bắt nàng rửa mặt rồi kéo ra bàn ăn. Miesa cầm một mẩu bánh mì, nhai nhồm nhoàm, rồi ngửa cổ tu luôn siro từ hũ.
Lúc có cơ hội ăn, thì phải ưu tiên mấy món béo hoặc ngọt. Bài học rút ra sau nhiều lần suýt chết đói.
Nàng định giật tóc mình bằng đôi tay dính siro, nhưng rồi dừng lại, chuyển sang lau tay vào khăn trải bàn. Làm rối mái tóc mà người đàn ông kia đã gội sạch hôm qua, thể nào lúc tắm lần tới hầu gái cũng giật tóc nàng cho hả giận.
Giờ thì làm gì tiếp đây?
Dạo này chưa gây rắc rối gì lớn, khiến Miesa càng bức rức. Phải làm một chuyện gì đó khiến cả nhà cau mày—một việc thật to, thật phá hoại.
Hay đập vỡ đồ gì đó? Không, trong nhà này toàn dùng đồ rẻ tiền, như nguyên liệu hàng rào chỉ 2 Jere. Vả lại, họ còn cho nàng ăn bánh nướng bằng bơ đắt tiền.
Hay là tấn công ai đó nữa? Hôm qua nàng đã giật tóc Thị nữ nhưng chưa làm tới cùng, nên chưa đủ độ phá.
Khoan đã. Nàng nhận ra mình quá lành lặn trong những ngày qua. Không có vết thương nào, thậm chí còn khoẻ hơn trước, khiến nàng cảm thấy bất an.
Trên cơ thể—phần trên? Phần dưới? Tay? Chân? Mặt? Nàng vừa suy tính vừa bước ra khỏi phòng.
Rồi nàng thấy cầu thang. Tuyệt vời. Không quá nguy hiểm mà hiệu quả vẫn cao. Nàng bước tới, lòng đầy mãn nguyện. Từ đằng xa, hầu gái gọi với:
“Công chúa, cùng đi nhé!”
Giọng thì khách sáo, chắc vì có người xung quanh, nhưng chẳng có chút vội vã nào. Miesa quay lại, nhăn mũi cười khúc khích, rồi bước lên một bậc.
Giả vờ vấp té thì cần chút kỹ năng diễn xuất, nên nàng tập trung vào dáng đi. Khi vừa định thả lỏng chân để ngã—
“Chờ đã, nguy hiểm quá. Để tôi bế em.”
Chết tiệt. Mải nhìn cầu thang nên nàng không nhận ra hắn đã đến gần. Gương mặt nàng sắp cứng đơ vì thất vọng, nhưng phản xạ lại bật ra một tràng cười the thé quen thuộc. Sao hắn cứ lởn vởn hoài vậy chứ?
“Bà Dialle, từ đây để tôi lo. Bà nghỉ đi.”
To Đô từ xa nhìn lại, cúi đầu trả lời kính cẩn rồi rời đi ngay. Trong khi Miesa giận sôi, hắn bước lên bậc và bế nàng lên.
“Chúng ta đến nhà kính nhé? Ở đó không có ai, sẽ thoải mái hơn.”
Thoải mái cái khỉ gì. Miesa quay mặt đi, ra hiệu từ chối, nhưng hắn chẳng hiểu tín hiệu gì cả.
“Tất cả chim đã được chuyển đi nơi khác rồi, nên đừng lo. À, chìa khóa?”
Câu cuối hắn nói với quản gia đang đợi gần đó. Người này lập tức lôi một chùm chìa từ thắt lưng ra và đưa cho hắn. Thế là Miesa bị bế thẳng đến nhà kính.
“Em thật sự ghét chim sao?” hắn hỏi khi đặt nàng xuống ghế ở một góc nhà kính. Nếu là câu hỏi khác, chắc nàng đã lờ đi, nhưng nàng thực sự chẳng muốn nhìn thấy chim lần nào nữa. Miễn cưỡng, nàng gật đầu.
“Tại sao? Có lý do gì sao?”
Giải thích kiểu gì đây? Miesa cúi đầu, nhắm mắt lại như mỗi khi nàng suy nghĩ.
Những đống xác chết. Chim đen bu đen kịt trên đó. Nhà vua cười khoái chí khi nhìn cảnh ấy.
“Chim ăn họ.”
“Ăn ai cơ?”
Nàng không muốn kể thêm. Miesa mím chặt môi, im lặng. Nhưng hắn vẫn không buông tha.
“Nói chuyện khiến em khó chịu sao?”
Không phải vậy.
“Không ai đến đây đâu, em có thể nói tự nhiên.”
Ánh mắt hắn chân thành. Miesa thở dài, rồi mở miệng.
“…A…”
Nói gì đây? Môi nàng hé ra lúng túng, hắn lại hỏi:
“Em khó nói à?”
Trong đầu thì nói được mà. Trong đầu thì có thể nói đủ thứ, nhưng…
Không tìm ra từ nào, Miesa lại ngậm miệng.
“Có phải em đã im lặng quá lâu đến mức quên cách sắp chữ không?”
Cũng đúng. Miesa chớp mắt chậm rãi.
“Anh đoán vậy. Vì thế em mới bắt chước lời người khác giỏi như thế.”
Chính nàng cũng chưa từng nghĩ sâu về điều đó. Nên nàng cũng chẳng biết giải thích thế nào, nhưng có lẽ hắn nói đúng.
“Nếu vậy, hãy nói ra đi. Dù chỉ một chút.”
Giọng nàng sẽ kỳ lắm. Miesa vẫn mím môi. Nàng thực sự không muốn làm điều này. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng lại cảm thấy mình phải trả lời đàng hoàng. Không phải vì sợ, cũng không phải vì biết ơn. Có lẽ vì gương mặt ấy quá chân thành.
“Ừ.”
Giọng nàng run rẩy đến mức ngớ ngẩn. Đang bực vì điều đó, thì hắn lại lên tiếng:
“Anh hiểu rồi. Vậy… đi theo anh một chút được không?” Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, đặt lên cổ mình. Rồi hắn phát ra âm thanh, cao thấp như đang ngân nga.
Miesa nhíu mày đầy khó hiểu, hắn giải thích điềm tĩnh: “Khi em không phát ra âm thanh, thanh quản ở đây. Khi phát ra tiếng, nó sẽ di chuyển tùy theo âm vực.”
Thú vị thật. Miesa mở to mắt.
“Khi không phát âm, nó ở vị trí tự nhiên. Đây là giọng thật của em. Cảm giác sẽ thoải mái hơn. Anh được người ta dạy thế này hồi vỡ giọng.”
Vỡ giọng là gì?
“Giờ thử đi.”
Bắt chước theo, Miesa phát hiện thanh quản của mình nằm ở tông trầm hơn. Cũng hợp lý. Cái giọng the thé mà nàng thường dùng chẳng thể là giọng thật được.
“Tốt. Giờ, hãy nói điều em muốn.”
“Vỡ giọng là gì?”
Chỉ mấy lời đơn giản thôi mà gương mặt hắn rạng rỡ như nắng.
“Vỡ giọng là gì à? Đó là câu hỏi đầu tiên của em sao?”
Hắn bật cười rồi nghiêm túc giải thích rằng giọng đàn ông sẽ thay đổi ở một độ tuổi nào đó.
“Còn gì em muốn biết nữa không?”
Không. Miesa cúi đầu.
“Hoặc có điều gì khác em muốn nói không?”
Dù nàng im lặng, hắn vẫn hỏi.
“Nếu có gì khiến em không thoải mái, hoặc cần gì, hãy nói với anh.”
À, có đấy. Một việc rất cấp bách. Miesa dừng lại, cố nhớ cách diễn đạt.
“‘Hắn vẫn chưa đụng vào cô ta. Còn cho đuổi cả người hầu đi’”
Đó là lời Thị nữ nói sáng nay. Giọng nàng khi lặp lại cao vút và sắc bén, hệt như bản gốc.
Hắn không hiểu. Mất kiên nhẫn, nàng dang chân, định tái diễn hành động từng làm trước mặt nhà vua. Hắn hoảng hốt nắm tay nàng lại.
“Không, anh hiểu rồi. Làm ơn, đừng.”
Vậy… khi nào thì làm? Nhưng khác với Miesa đang trông chờ câu trả lời, mặt hắn vẫn bình tĩnh.
“Anh cần chút thời gian.”
Dù mặt vẫn bình thản, nhưng dái tai hắn lại đỏ bừng. Xem ra người này khá nhút nhát.
Dù sao thì mấy ả hầu gái cũng bảo sẽ theo dõi thêm một thời gian, vậy là hôm nay nàng chưa bị lôi về gặp vua. Miesa im lặng.
“Còn điều gì em muốn nói nữa không?”
Không. Miesa ngọ nguậy mấy ngón tay, thấy không thoải mái khi bị nắm tay mãi. Hắn buông ra, nhưng rồi dịu dàng đỡ khuỷu tay nàng, giúp nàng đứng dậy.
“Chúng ta nên hiểu nhau hơn, được không? Như vậy, anh mới có thể chăm sóc em tốt hơn.”
Câu đó nghĩa là gì? Miesa trừng mắt nhìn, và hắn mỉm cười.
“Anh sẽ dẫn em đi xem nhà kính nhé.”
Nàng ngoan ngoãn đi theo vài bước thì thấy hắn nhướng mày. Có vẻ hắn nhận ra điều gì đó.
“Chờ chút. Hồi nãy… chẳng phải em đi lại bình thường sao?”
