Ẩn Sau Mặt Nạ Hạnh Phúc Của Công Chúa Sống Sót - Chương 2

“Ch-chuyện là…”
Eirik kiên nhẫn chờ đợi.
Tình huống này với anh không còn xa lạ. Ngay cả những người chưa từng nghe danh vị thiếu chủ của Cladnier, khi lần đầu đối mặt với vóc dáng cao lớn ấy, thường sẽ bối rối chẳng nói nên lời. Vẻ ngoài tuấn mỹ đến mức áp đảo của anh cũng góp phần không nhỏ — những đường nét tinh tế mà mạnh mẽ, làn da trắng nổi bật dưới mái tóc đen tuyền, tất cả tạo nên một khí chất vừa nổi bật vừa khiến người khác không dám đến gần.
“Không sao đâu. Cứ nói tiếp đi.”
Nhưng hơn tất cả, chính tác phong chuẩn mực và lịch thiệp đến hoàn hảo mới khiến người đối diện cảm thấy áp lực. Là người thừa kế của gia tộc Cladnier — những người đã canh giữ biên giới tổ quốc suốt 350 năm — anh được nuôi dạy với nguyên tắc khắt khe hơn cả người ngoài. Trong môi trường khắc nghiệt nơi tiền tuyến, điều đó là tất yếu.
Vì thế, khi một người hoàn hảo như thế lại đối xử với người khác bằng sự nhã nhặn, người ta thường không cảm thấy an ủi mà chỉ càng thêm ngột ngạt.
Eirik đã sống một cuộc đời không cần phải dùng lời để thể hiện quyền uy.
Anh luôn lễ độ với mọi người, và thứ anh nhận lại — chỉ là sự kính nể từ xa.
Trong khi cô hầu gái còn đang ấp úng tìm lời, dáng vẻ thay đổi như lật bàn tay, Hầu tước phu nhân lắc đầu rồi rời khỏi phòng, giao lại mọi chuyện cho con trai. Đám thị nữ sau đó bắt đầu trút mọi lời biện hộ và yêu cầu lên Eirik, và anh đáp lại một cách bình thản:
“Vậy thì chúng ta sẽ mở rộng hai phòng liền kề để tạo thành một không gian lớn hơn. Phía này sẽ là phòng tân hôn, còn phòng kia công chúa có thể dùng vào ban ngày.”
Cách sắp xếp ấy lập tức giải quyết vấn đề về phòng ngủ và nhà tắm. Nhưng đám thị nữ, dường như đã được dặn dò phải soi mói đến cùng, vẫn tiếp tục vạch ra lỗi.
“Phòng trông đơn điệu quá. Dù sao thì đây cũng là phòng tân hôn.”
“Các người đề xuất trang trí như thế nào?”
Câu hỏi ấy khiến họ nhìn nhau, lưỡng lự. Thực tế, dù có trang trí thế nào thì công chúa cũng chẳng nhận ra, càng không thể đánh giá được. Eirik biết rõ điều đó, nhưng anh không nói ra, bởi anh hiểu rõ: dù có lý đến đâu, lời nói của anh cũng dễ bị bóp méo thành sự xúc phạm hoàng gia.
Một trong số họ, sau một hồi thì thầm bàn bạc với những người còn lại, cất tiếng:
“Trước tiên, nên thay rèm cửa và chăn ga gối.”
“Được thôi. Hãy chọn loại giống với đồ công chúa đang dùng trong cung.”
“Nhưng mà, hiện tại công chúa đang dùng…”
Đám thị nữ lại nhìn nhau, lần này còn bối rối hơn. Eirik khẽ nhướng mày trước sự do dự ấy, nhưng vẫn giữ giọng điềm đạm:
“Vật dụng quen thuộc sẽ tốt hơn cho nàng.”
“V-vâng. Vậy mai chúng tôi sẽ cho người mang chăn đến. Và…”
Họ liếc quanh phòng, cố tìm điểm nào đó để phàn nàn thêm, nhưng rồi im bặt khi bắt gặp ánh mắt trầm lặng của Eirik.
Ánh mắt ấy không hề sắc bén, nhưng lại khiến người ta nghẹn lời. Cuối cùng, họ đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
“Như vậy là tạm ổn. Khi công chúa chuyển vào phủ, sẽ có hai hầu gái đi theo hầu hạ.”
Nói xong, đám thị nữ nhanh chóng rời đi.
Sau khi tiễn họ, Eirik quay lại phòng khách — nơi Hầu tước phu nhân đang đi đi lại lại, cố gắng kìm nén cơn giận. Eirik đến gần và tóm lược lại kế hoạch sắp xếp phòng ốc. Trong lúc anh trình bày, nét mặt của mẹ anh thay đổi theo từng câu nói.
“Thật ra ở cùng phòng cũng không phải chuyện xấu,” anh kết luận. “Nếu tách ra mà nàng xảy ra chuyện gì thì sẽ còn phiền phức hơn. So với việc canh gác nơi chiến trường mỗi đêm, chuyện này còn dễ hơn.”
Hầu tước phu nhân không đáp, chỉ đưa tay lên day trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Cuối cùng, ngày hôm đó cũng đến.
Toàn bộ người nhà Cladnier, từ thân thích xa đến cận thần lâu năm, đều giận dữ vì sự ép buộc bất công của nhà vua. Nhưng Eirik — như mọi khi — vẫn không để lộ chút cảm xúc nào. Các hiệp sĩ và tùy tùng, vừa ngưỡng mộ sự bình thản của anh, vừa đau lòng thay cho số phận éo le ấy. Họ chỉ còn biết nuốt giận vào trong, chôn chặt nỗi oán hận đối với nhà vua.
Chiếc xe ngựa chở Eirik cùng Hầu tước và phu nhân lăn bánh rời khỏi phủ, giữa vô vàn ánh mắt cầu nguyện thầm lặng như đưa tiễn người đi về nơi vĩnh viễn không trở lại.
Trớ trêu thay, càng đến gần Đại Thánh Điện, những lời chúc mừng lại càng rộn ràng hơn. Hàng ngàn người xếp hàng hai bên đường, hò reo vui sướng, coi đây là một sự kiện trọng đại của vương quốc.
Qua ô cửa sổ xe ngựa, Eirik chỉ nhìn thấy những gương mặt rạng rỡ. Anh nhìn cảnh tượng ấy, thoáng nhếch môi cười nhạt.
Đây là những con người đã mỏi mòn vì chiến tranh, vì sưu thuế ngày càng nặng nề. Chỉ cần nghe tin chiến thắng thôi cũng đủ làm họ vui mừng. Huống hồ gì còn là câu chuyện cổ tích: một hiệp sĩ mang lại thắng lợi được kết hôn với công chúa. Với những ai không biết sự thật, đó chẳng khác gì giấc mơ. Vậy nên không lạ gì khi đám đông hò reo như lễ hội.
Chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng lại trước cổng lớn của Đại Thánh Điện. Tuyết trắng vẫn bám trên những cột đá uy nghi, vương lại dấu vết cuối cùng của mùa đông.
Eirik bước xuống xe, chậm rãi leo lên bậc thang, mắt quan sát khung cảnh xung quanh trong im lặng.
Bên trong thánh điện, những gương mặt thuộc các gia tộc danh giá lần lượt hiện ra. Những lời chúc mừng vang lên, gượng gạo và dè dặt. Dù là họ, chắc cũng thấy chuyện nhà vua đột nhiên “ban hôn” này đầy khuất tất.
Dẫu vậy, ai cũng che giấu suy nghĩ thật bằng nụ cười nhã nhặn. Một vài người thì thầm, rõ ràng cố tình để người khác nghe thấy:
“Công chúa cuối cùng của hoàng tộc cũng xuất hiện hôm nay.”
“Không biết nàng trông thế nào nhỉ? Dù gì thì cũng là con gái của vị hoàng hậu cuối cùng mà…”
Tiếng xì xào nhạt dần khi dáng vẻ nghiêm nghị của Hầu tước Cladnier và cận thần bước theo Eirik tiến vào.
Các tu sĩ dẫn gia quyến Cladnier đến vị trí đã định. Quan khách cũng lần lượt an tọa. Lễ cưới đã sắp sửa bắt đầu.
Nhưng chỗ ngồi của nhà vua vẫn trống trơn một cách đáng ngờ. Khi khách mời bắt đầu xì xào vì sự vắng mặt đó, một cận thần của Cladnier vội vã chạy vào, cúi đầu thì thầm với Hầu tước đang ngồi ở hàng đầu:
“Thần vừa nhận được tin… Bệ hạ hôm nay không khỏe, không thể đến dự lễ.”
Dù vốn chỉ nghĩ nhà vua đến để xem trò vui, thì việc ông ta chủ động không tham gia cũng cho thấy — ông không muốn dính líu đến màn kịch đang diễn ra.
“Ít nhất thì công chúa — tức cô dâu — đã đến nơi an toàn.”
Câu bổ sung ấy khiến Hầu tước Cladnier cau mày. Giá mà buổi lễ này bị hủy luôn thì tốt biết bao. Nghiến răng, ông ra hiệu với con trai ở phía xa.
Vị tu sĩ tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Eirik gật đầu, bước lên lễ đài. Dù bên ngoài bình tĩnh, đầu óc anh đang xoáy một luồng suy nghĩ: Lỡ đâu cô ta lại ngã lăn ra khóc như một đứa trẻ thì sao?
Nhưng lo lắng ấy chỉ thoáng qua. Dù có ra sao thì cũng đã định sẵn. Là người thừa kế, anh phải làm tròn bổn phận bảo vệ gia tộc. Với ý chí vững vàng, Eirik đứng sẵn nơi lễ đường khi cánh cửa mở ra, để lộ ra tân nương.
Công chúa — mặt che kín mạng — mặc chiếc váy cưới lộng lẫy. Nhưng thân thể gầy gò của nàng như bị nuốt chửng bởi lớp váy dày nặng, trông chẳng hề sang trọng hay duyên dáng. Dù vậy, vấn đề thật sự lại nằm ở chỗ khác.
Nàng được dìu đi bởi hai thị nữ hai bên — gần như bị kéo lê — khiến cả thánh điện rúng động. Khách mời bắt đầu xì xào.
Khi chỉ còn cách anh năm bước, Eirik nheo mắt. Rõ ràng là nàng không thể tự đi nổi.
Họ cho nàng uống thuốc an thần ư? Anh thầm nghĩ, rồi đón lấy nàng từ tay thị nữ, cho rằng như vậy có lẽ còn tốt hơn.
Nhưng khi anh vòng tay đỡ nàng, điều khiến anh choáng váng không phải sự yếu ớt, mà là sự gầy trơ xương đến mức đáng sợ. Xương sườn nàng lộ rõ dưới lớp váy khiến anh kinh ngạc mở to mắt. Nàng nhẹ đến mức anh phải siết chặt tay, sợ mình sẽ làm rơi nàng.
“Ư…”
Tiếng rên khẽ vang lên dưới lớp khăn voan, cho thấy nàng đang khó chịu. Nhận ra mình cầm quá chặt, Eirik lập tức điều chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng đỡ nàng ở eo và cánh tay.
Từ xa nhìn lại, cảnh ấy như thể giữa họ đã có một sự thân mật dịu dàng.
Ôm lấy cô dâu mới, anh im lặng chịu đựng lời ban phúc của Đại Tư tế.
Khi lời chúc lành từ Thần được xướng lên và nghi thức nâng khăn voan, đặt nụ hôn lên môi cô dâu bắt đầu, bốn thị nữ phải cùng nhau tiến lên hỗ trợ.
Dù bị vây quanh bởi ánh mắt nghiêm nghị của họ, Eirik vẫn hoàn thành nghi thức một cách chỉnh tề.
Đôi mắt công chúa đờ đẫn, vô hồn. Anh thậm chí chẳng nhớ nổi cảm giác môi nàng.
Nhưng nghi lễ đã kết thúc — và mọi việc đã không còn đường lui.
