Ẩn Sau Mặt Nạ Hạnh Phúc Của Công Chúa Sống Sót - Chương 4

Sáng hôm sau, Eirik tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ của đền thờ và nhận ra mình đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Việc đầu tiên anh làm là đưa tay sang bên cạnh. Nhưng chẳng có ai ở đó cả.
Anh bật dậy, ánh mắt đảo khắp phòng tân hôn cho đến khi thấy công chúa — nàng đang ở gần chiếc bàn, miệng nhai nhóp nhép thứ gì đó.
“Công chúa!”
Anh nguyền rủa bản thân vì đã không dọn mảnh kính vỡ từ đêm qua. Vội vàng chạy đến, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng vẫn còn cách xa những mảnh thủy tinh, chỉ đang… nhai chiếc áo ngủ anh bỏ ra tối qua.
“Đó không phải đồ ăn đâu. Nàng đang đói à?”
Eirik định lấy chiếc áo khỏi miệng nàng, nhưng nàng giãy nảy lên, tay chân vung loạn xạ. Sợ nàng sẽ vồ lấy đống kính vỡ, anh liền bế bổng nàng lên. Cơ thể nàng nhẹ bẫng, đến mức anh chỉ cần một tay để đỡ, tay kia vòng qua giữ lấy đôi chân mảnh khảnh, cố định nàng trong lòng.
Ôm nàng trong tay, anh lục lọi chiếc khay đồ ăn từ tối qua. Có một quả sung khô, giờ đã héo rũ.
“Thử cái này nhé?” anh gợi ý.
Anh đưa thêm vài món khác, nhưng công chúa vẫn ngoan cố giữ chặt chiếc áo trong miệng. Cuối cùng, Eirik phết một ít bơ lên bánh quy rồi đưa ra trước mặt nàng.
“Còn món này thì sao?”
Lúc ấy, nàng mới chịu nhả chiếc áo ra và cẩn thận nhận lấy chiếc bánh từ tay anh. Chớp thời cơ, Eirik nhanh tay gạt chiếc áo sang một bên. Khi nàng nhấm nháp bánh quy, anh nhẹ nhàng lau những vụn bánh dính quanh miệng nàng.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ngài gọi chúng thần ạ?”
Công chúa, lúc này dường như rất hài lòng với chiếc bánh quy, liền ngả đầu dựa vào ngực Eirik. Anh hướng về phía cửa và nói lớn:
“Bằng chứng động phòng ở trên tủ đầu giường. Công chúa có vẻ đói, hãy chuẩn bị bữa sáng ngay.”
Các thị nữ bước vào, thoáng sững người trước cảnh tượng trước mắt, nhưng rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc. Một vị tu sĩ đang chờ bên ngoài cũng len lén liếc vào.
Bà Maleca nhặt tấm khăn trải giường có dính vết máu và tinh dịch trên tủ đầu giường, trao cho vị tu sĩ như một lời xác nhận việc động phòng đã hoàn tất. Chỉ đến khi ấy, Eirik mới phần nào buông lỏng căng thẳng.
Các thị nữ đưa công chúa đi tắm, một lúc lâu sau mới trở lại, nói rằng nàng đã ăn xong. Không rõ họ đã cho nàng ăn gì và bao nhiêu, Eirik cũng chỉ ăn tạm vài loại trái cây rồi lên đường trở về biệt phủ Cladnier trong kinh thành.
“…Ra vậy.”
Nam tước và phu nhân Cladnier đang chờ sẵn tại cổng phủ, sắc mặt nghiêm nghị. Khi thấy con trai, nàng dâu mới cùng hai thị nữ từ hoàng cung, họ chẳng hề thể hiện chút ấm áp nào.
“Cứ nghỉ ngơi trước đi, hẳn là mệt rồi.”
Chỉ để lại vài lời ngắn gọn, cả hai xoay người bỏ vào trong. Eirik không bình luận gì, lặng lẽ định quay về phòng mình thì chợt nhận ra điều gì đó.
“A, công chúa. Đừng trèo lên đó.”
Công chúa đang cố leo lên bức tượng gấu trắng — biểu tượng của gia tộc Cladnier — được đặt trước cửa chính. Giờ đã quen với những hành động bất ngờ của nàng, Eirik bước tới, nhẹ nhàng bế nàng lên khỏi đó.
“Công chu—” Anh định gọi nàng như thường lệ, nhưng rồi đổi lại khi nhìn sang hai thị nữ hoàng cung vẫn đang dõi theo. “Phu nhân sẽ do ta chăm sóc. Hai người cứ nghỉ ngơi sau khi sắp xếp hành lý.”
Dù mang danh là người hầu của công chúa, nhưng Eirik thừa biết hai người đó chính là tai mắt của nhà vua. Khi bế công chúa bước vào phủ, anh vẫn cảm thấy ánh mắt dò xét đằng sau.
Bên trong biệt phủ, đám người hầu nhìn họ với vẻ nặng nề, không một tiếng chào hỏi nào. Có vẻ như họ đã biết tình trạng của công chúa từ trước, nên không lấy làm quá ngạc nhiên. Eirik nói vắn tắt:
“Từ giờ, công chúa là người nhà Cladnier. Hãy gọi nàng là ‘Thiếu phu nhân’. Nàng không khỏe, nên khi hầu hạ phải hết sức cẩn thận.”
Nói xong, anh bế nàng lên lầu, đi thẳng về phía tây — nơi căn phòng của anh giờ đã được cải tạo thành phòng tân hôn.
Khi đặt chân vào phòng, Eirik có cảm giác như vừa vượt qua một cửa ải lớn.
Anh cúi nhìn người vợ bé nhỏ vẫn đang ngủ say trong vòng tay mình, miệng hé nhẹ, hơi thở đều đặn. Nhẹ nhàng tháo giày, anh đặt nàng xuống giường, kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Nhiệt độ bình thường, môi không còn khô. Anh chạm trán, tay, chân và má nàng lần lượt, rồi thở ra nhẹ nhõm. Ít nhất thì hôm nay, nàng có vẻ khá hơn hôm qua.
Nhưng giờ đây, anh có thêm một nghĩa vụ mới — chăm sóc người phụ nữ yếu ớt này.
Lãnh đạo các hiệp sĩ, giữ gìn danh dự gia tộc, bảo vệ biên cương, chăm lo cuộc sống cho nông dân — gánh nặng đã chất đầy trên vai anh. Và nay, người vợ mới cưới lại là một gánh trách nhiệm khác.
Tuy vậy, Eirik không hề than vãn. Anh chỉ xem đó như một bổn phận cần phải gánh vác. Lặng lẽ, anh đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi lùi lại khỏi giường.
Căn phòng hiện giờ đã được chỉnh sửa khá nhiều. Phòng thay đồ rộng phía sau được cải tạo thành thư phòng tạm thời, chỉ có một chiếc bàn và một két sắt. Để an toàn, cánh cửa phòng đã được tháo bỏ, giúp anh có thể nhìn rõ giường ngủ từ chỗ làm việc.
Sau khi chắc chắn công chúa đang nghỉ ngơi yên ổn, Eirik mở két sắt lấy ra một số tài liệu, bắt đầu xem danh sách quà cưới từ các gia tộc quý tộc. Mắt anh dừng lại nơi gia tộc Crispin — nơi từng đính ước với anh.
Cốc, cốc.
Âm thanh ấy kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy một trong hai thị nữ của công chúa đang đứng trước cửa.
“Đến giờ công chúa dùng nhà vệ sinh rồi ạ.”
Vì khoảng cách từ phòng ngủ đến phòng tắm khá xa, Eirik cẩn thận cất hết các tài liệu quan trọng rồi mới cho phép thị nữ vào. Người bước vào là bà Dialle — một người quen thuộc, có vẻ khá thành thạo.
“Phải theo đúng giờ giấc quy định.”
Bà Dialle dịu dàng gọi công chúa dậy, dìu nàng ra ngoài. Eirik im lặng quan sát.
Một lúc sau, hai người quay lại. Dáng đi liêu xiêu của nàng cho thấy nàng vẫn còn rất yếu. Ngoài trời, mặt trời đã bắt đầu ngả sang chiều.
“Giờ ăn trưa qua lâu rồi. Ngươi, mang cơm lên.” Eirik dặn một người hầu đứng chờ bên ngoài.
Không lâu sau, một bữa ăn được dọn lên bàn. Công chúa ngồi vào ghế, tò mò nhìn ngó thức ăn, chạm thử rồi ngửi từng món một.
“Bữa nay để ta chăm lo cho phu nhân. Ngươi có thể lui ra nghỉ.” Eirik nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy ngụ ý về việc bà Dialle cứ đứng quan sát quá sát sao.
Tuy vậy, bà Dialle chỉ lắc đầu: “Không sao ạ. Công chúa hay gây ra sự cố khi dùng bữa.”
Dù nói năng nhã nhặn, nhưng Eirik không bỏ qua ánh nhìn đầy cảnh giác chợt lóe trong mắt bà ta. Hai thị nữ này lớn tuổi hơn và từng trải, rõ ràng được cử đến không chỉ để hầu hạ, mà còn để giám sát nhất cử nhất động.
Eirik gật đầu, không nói thêm. Anh bắt đầu dùng bữa. Khi cuốn rau hấp quanh miếng thịt và đưa lên miệng, anh nhận thấy công chúa đang ngồi im, không động đũa. Nghĩ một lúc, anh với lấy đĩa của nàng.
Anh cẩn thận gỡ xương khỏi miếng thịt cừu hầm, rồi lại nhớ nàng có thể chưa dùng được dao nĩa. Thế nên anh cắt thịt thành từng miếng nhỏ và đưa lên.
“Em muốn thử không?”
Công chúa ngửi miếng thịt rồi há miệng. Anh đút cho nàng, nàng nhai ngon lành.
“Phu nhân có món nào ưa hoặc kỵ không?” anh hỏi.
“Không ạ, công chúa ăn gì cũng được,” bà Dialle đáp nhanh như thể đã chuẩn bị sẵn.
Eirik kiểm tra kỹ thêm một miếng thịt nữa, sợ có xương vụn, rồi lại đút cho nàng. Nhưng đúng lúc anh nghĩ nàng khá ngoan ngoãn, thì nàng bất ngờ nhổ miếng thịt ra, đẩy ngã ly nước, rồi bắt đầu vầy tay vào đĩa, té nước tung tóe.
Chỉ trong tích tắc, nước hầm và nước uống văng tung tóe khắp bàn và cả tay áo anh. Eirik cau mày nhìn sang thị nữ, nhưng bà ta chỉ thản nhiên như đã quá quen.
Công chúa, sau khi làm ướt cả phía trước váy bằng những vệt nâu lem nhem, rốt cuộc bật cười khanh khách, mũi nhăn lại thích thú. Eirik thở dài khẽ.
Làm sao có thể nổi giận với một người phụ nữ còn chẳng nhận thức được mình đang làm gì?
Không phải vì lời thề hiệp sĩ bảo vệ kẻ yếu — mà là vì anh hiểu, dù có nói gì đi nữa, nàng cũng chẳng thể hiểu được.
Lặng lẽ, anh cầm khăn lên, bắt đầu lau mặt cho nàng.
