Cánh Bướm Xuyên Qua Màn Sương - Chương 1

“Trả lời tôi đi. Anh có làm hay không?”
Giọng của Tilia khẽ run lên. Bàn tay cô siết chặt đến nỗi các khớp ngón trắng bệch, như thể cố kiềm nén cơn run ấy, nhưng cuối cùng, giọng cô vẫn không giấu nổi sự nghẹn ngào.
“Trả lời nhanh đi. Tôi cần phải quyết định.”
Ánh nắng rọi xuống qua kẽ lá, tạo thành từng mảnh sáng hình chiếc lá đan xen giữa những khoảng bóng râm. Dưới tán cây, nơi ánh sáng lọt qua lác đác, Ilex Davenport đang nửa nằm trên ghế dài khẽ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh xám hiện ra dưới hàng mi dài, giống như những viên bi thủy tinh xinh đẹp nhưng cũ kỹ, bị bỏ quên ở sân chơi.
Cứ như ánh nắng chợt đến quá bất ngờ, gương mặt hoàn hảo của anh thoáng nhăn lại. Nhưng dường như chính những tia nắng ấy cũng luyến tiếc rời đi, bởi gương mặt anh phản chiếu ánh sáng ấy một cách tự nhiên đến lạ. Tia sáng chiếu thẳng xuống mái tóc vàng rối bù, sống mũi sắc sảo và đường viền hàm rắn rỏi, khiến bức tranh trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết.
Một lúc lâu, chỉ có ánh mắt giao nhau trong im lặng, không lời.
‘Tại sao anh ta không trả lời?’
Trong khi Ilex vẫn uể oải tựa lưng lên ghế, nhìn người phụ nữ vừa đưa ra một đề nghị đầy táo bạo, thì Tilia cảm thấy như lửa thiêu trong lòng, giống như một con cá bị ném lên bờ cát khô cằn.
‘Mình phải tìm người khác thôi.’
Ngay khoảnh khắc cô định quay lưng bỏ đi thật nhanh, một giọng nói trầm thấp, như vọng lên từ dưới nước, giữ chặt lấy bước chân cô.
“Nếu tôi không ngủ với cô…”
Câu nói đột ngột đó khiến cô khựng lại.
“…thì cô sẽ ngủ với người khác à?”
Đôi môi đẹp đẽ thốt ra một câu mà cô không thể nào lường trước.
“Gì cơ?”
Tilia trừng mắt nhìn anh, không chắc mình có nghe nhầm không.
“Nếu tôi không làm, thì cô sẽ đi ngủ với thằng khốn khác à?”
Cô có nghe sai không? Không, anh ta lặp lại câu đó, còn thô hơn lúc đầu.Nếu tôi không làm, cô sẽ ngủ với thằng khác?
Đôi môi đỏ của Tilia mím lại, cô quay đầu sang một bên. Từ dưới nhìn lên, đôi mắt của Ilex lại nheo lại, giống hệt lúc anh đối mặt với ánh mặt trời.
“Đúng vậy.”
Tilia không để ý đến ánh mắt anh, quay đầu lại và đáp chậm rãi:
“Tôi sẽ ngủ với người khác.”
Lời tuyên bố nghe gần như là một lời thề nghiêm túc.
Và rồi, khuôn mặt bình thản của anh cuối cùng cũng xuất hiện sự thay đổi. Giống như người ta chỉ nhận ra bầu trời xanh đáng quý sau khi cơn bão quét qua, Tilia bỗng nhận ra Ilex đã giữ được sự bình tĩnh đến tận lúc này.
Đôi mắt xanh xám ấy như mảnh giấy mỏng bị nhuộm màu, dần tối đi bởi cảm xúc không sao đoán được.
“Vậy à?”
Đôi môi anh mỉm cười, nhưng gương mặt lại không chút gì vui vẻ.
“Thế thì, chúng ta nên ngủ với nhau thôi.”
Giọng anh nhẹ tênh, nhưng ẩn sâu bên trong là sức nặng không thể xem thường.
Ilex Davenport—người đàn ông khiến cô bối rối bởi sự đối lập giữa giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt sắc lạnh—từ từ đứng dậy khỏi ghế. Khi anh đứng dậy, một hình ảnh thoáng lướt qua tâm trí cô.
Một khu rừng ít người lui tới. Một con rắn đen đang trườn ra khỏi hang động tối tăm, ẩm ướt. Một con rắn độc, đang ngẩng đầu lên, sẵn sàng cắn mồi.
Chỉ khi người đàn ông ngồi trên chiếc ghế thấp đứng lên, Tilia mới thực sự nhận ra—anh ta cao lớn đến mức nào. Ilex Davenport có thân hình cao một cách quá đáng, lại vô cùng vững chãi. Đứng trước anh, cô cảm thấy như bị bóng của một bức tường khổng lồ phủ lên, bản năng báo động mối nguy hiểm mơ hồ.
Mình thật sự có thể dùng anh ta như công cụ sao? Có thể bỏ rơi anh ta sau khi xong việc ư?
“Ngủ với tôi đi.”
Ilex giữ lấy cô trước khi bản năng khiến cô lùi lại. Ánh mắt xanh xám lạnh lẽo ấy dán chặt lên cô, đôi môi nhếch lên nụ cười.
“Không thể để kẻ khác hưởng trọn niềm vui.”
Vô thức, Tilia giấu đôi bàn tay ướt mồ hôi ra sau lưng. Để giải quyết vấn đề của mình, cô cần phải lên giường với ai đó. Và giờ đây, không có lựa chọn nào tốt hơn người đàn ông này.
Vậy mà tại sao—
Dù chính cô là người chọn anh vì cần thiết, cô vẫn không thể dẹp bỏ cảm giác… như thể mình vừa rơi vào một cái bẫy.
Dưới ánh nắng chói chang phủ lên dáng người Ilex Davenport đang đứng trước mặt, anh khẽ thì thầm, như reo vui dưới bầu trời rực rỡ:
“Thật ra, tôi đã muốn ngủ với cô từ lâu rồi.”
————————————————–
Rèm cửa trong phòng Ilex không thể chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời. Dưới ánh sáng mờ nhạt lọt qua, hơi thở nóng bỏng của họ hòa quyện vào nhau.
Trời nóng. Không, còn hơn cả nóng — nó như thiêu đốt. Không, cảm giác như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
Cơ thể rắn chắc của người đàn ông áp sát vào cô, tỏa ra hơi ấm như thể anh đang ôm một lò lửa trong người, khiến Tilia rùng mình.
“Đ-đợi đã…”
Giọng nói run rẩy của Tilia vang lên khi cô theo bản năng bám chặt vào đôi vai rộng của anh, bị choáng ngợp bởi áp lực đang không ngừng dồn sâu vào bên trong cô.
Chỉ vài phút trước, cô còn quấn chặt đôi chân quanh eo anh, van nài thêm nữa. Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi bất chợt bao trùm. Nếu anh đi quá sâu thì sao? Nếu cơ thể cô không chịu được và bị tổn thương thì sao? Ý nghĩ vô lý ấy lướt qua đầu cô như một tia chớp.
Cô bấu chặt lấy đôi vai ướt đẫm mồ hôi của anh, cảm nhận hơi thở nóng và gấp gáp phả bên tai mình. Nhưng sự kiên nhẫn của anh dường như đã cạn. Anh khẽ thở hắt ra một câu chửi thề rồi tiếp tục tiến vào lối đi nhỏ hẹp của cô.
“Em sẽ ổn thôi,” anh thì thầm, giọng nói như hòa lẫn vào hơi thở, giọng anh líu ríu khi anh cắn vào núm vú đang run rẩy của cô, đưa ra lời trấn an vô nghĩa nhưng lại không mấy an toàn. “Từ giờ trở đi, em sẽ thấy dễ chịu thôi.”
Với lời thì thầm đó, ngón tay anh véo núm vú sưng tấy của cô, hòa lẫn đau đớn và khoái cảm khiến Tilia không thể phân biệt nổi đâu là đâu. Như thể não cô bị hóa lỏng, không thể giữ lại nổi một suy nghĩ trọn vẹn.
Khi những cơn sóng khoái cảm tàn phá bên trong cô không thương tiếc, Tilia cảm nhận lý trí của mình đang tan chảy dần.
“Em không ngờ đến, đúng không?”
Giọng nói trầm thấp ấy vang lên qua màn sương trong đầu cô, đến đúng lúc đôi chân cô run lên không kiểm soát.
“Em không ngờ mình sẽ làm chuyện này với anh, đúng không?”
Bàn tay anh chậm rãi vuốt ve eo cô, giọng điệu như một đứa trẻ kể chuyện cổ tích trước giờ ngủ, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Âm điệu ấy khiến cô mở mắt. Trong tầm nhìn nhòe nước mắt, gương mặt anh hiện lên, rối bời và đầy tinh quái.
Không còn vẻ thờ ơ như trước, ánh mắt Ilex giờ đây dịu dàng và trêu đùa. Anh có vẻ rất thoải mái, đối lập hẳn với cô — người không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa, hoàn toàn trong tay anh.
“Giờ thì em hiểu rồi chứ?”
Có điều gì đó dâng lên trong lồng ngực cô trước thái độ ấy. Nhưng như mọi khi, thay vì bật khóc, Tilia chọn dùng lời nói sắc bén như dao:
“Anh từng nghĩ tôi sẽ làm chuyện kinh tởm này với anh sao?”
Lời nói ấy — lạnh lùng và cay độc — lập tức xóa tan nụ cười trên môi Ilex. Biểu cảm anh thay đổi, đôi mắt tối sầm lại.
“Á!”
Trước khi cô kịp cảm nhận chút gì gọi là chiến thắng, cơ thể đã bị xoay lại — một chuyển động đột ngột khiến cô thở dốc. Anh vẫn còn bên trong cô, và mỗi cú chuyển động đều đẩy cơn choáng ngợp lên một tầng sâu mới.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Khi cô nằm sấp, anh tiếp tục tiến sâu hơn, sự xâm nhập của anh dữ dội hơn trước.
“Anh bảo đã cho hết vào rồi…”
“Tôi?” Ilex nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, bật cười chế giễu. “Tôi từng nói thế bao giờ?”
Với nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích, chiều dài to lớn của anh tiếp tục tiến sâu hơn, cắt xuyên qua da thịt cô ở những nơi không nên chạm tới. — khiến cô run rẩy như chiếc lá giữa cơn bão.
“Dừng lại, làm ơn dừng lại…”
“Vẫn chưa hết đâu.”
Anh phủ lên cô bằng toàn bộ cơ thể, không cho cô bất kỳ khoảng trống nào để trốn thoát. Tilia cảm thấy mình như con cá bị mắc lưới — tuyệt vọng và không lối thoát. Chỉ khi ấy, cô mới nhận ra: trước đó, anh đã… phần nào còn nương tay với cô.
Giọng cô giờ đây chỉ còn là tiếng thì thầm yếu ớt, không còn chút giận dữ hay cay nghiệt nào. Tất cả chỉ còn lại là sự van xin.
Vòng eo săn chắc của anh ra vào mạnh mẽ vào giữa hai chân run rẩy của cô, Ilex tạo ra một nhịp điệu tàn bạo. Khoái cảm ập xuống cô như một tia sét, thiêu đốt toàn bộ cơ thể . Tầm nhìn của cô trở nên trắng xóa, nhấp nháy như một cơn bão đã ập đến. Cô bám chặt vào tấm ga trải giường mềm mại như một sợi dây cứu sinh, chỉ để chúng bị giật ra khi đôi môi anh thô bạo chạm vào môi cô. Những ngón tay chai sạn đan vào những ngón tay thanh tú của cô, đôi bàn tay đẫm mồ hôi của họ đan vào nhau.
“Anh biết mà,” anh thì thầm.
Gương mặt anh hiện lên trong ánh sáng mờ nhòe — không giận dữ, không vui vẻ, cũng không vô cảm. Chỉ là một biểu cảm cô không thể hiểu nổi.
“Từ đầu anh đã biết rồi. Em và anh… sẽ kết thúc thế này.”
Tilia chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy thì anh lại đẩy cô sâu hơn vào đệm.
“Á…!”
Mọi giác quan trong cô bùng cháy. Miệng cô hé ra, nước miếng trào ra mà cô chẳng còn kiểm soát nổi. Thứ cuối cùng cô nhớ là nỗ lực tuyệt vọng để đẩy Ilex Davenport ra, trước khi anh cúi xuống hôn cô một cách đầy ham muốn, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào.
Và sau đó… Tilia ngất đi.
