Hôn nhân cưỡng đoạt - Chương 11

“Ahh…” Nhưng có vẻ hắn không hề có ý định dừng lại. Ánh mắt hắn dán chặt vào thân thể Leah, làn da không tì vết ấy khiến hắn khẽ liếm môi.
“Làm thêm lần nữa đi.”
Leah tròn mắt kinh ngạc. Trái ngược với cơ thể đau nhức và rã rời của cô, hắn lại trông như chẳng có chút mỏi mệt nào. Trong đôi mắt vàng kim, tưởng như mờ đi sau đêm dài, lại ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Leah rùng mình, lắc đầu từ chối khi cảm nhận luồng nhiệt nóng bỏng một lần nữa tràn ngập căn phòng.
Hắn bật cười trầm thấp, vẫn vòng tay ôm lấy eo cô, khóa chặt cơ thể mảnh khảnh trong vòng tay không thể thoát. Leah giãy giụa, cố gắng thoát ra, nhưng rồi bất chợt khựng lại.
Ánh mắt cô lướt qua cơ thể hắn. Đêm qua diễn ra trong bóng tối, cô đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng.
Cơ thể người đàn ông này… hoàn toàn không có hình xăm.
Tất cả Kurkan mà Leah từng thấy đều có hình xăm—trên mặt, trên cổ, hoặc cánh tay. Những hình xăm lớn, đậm nét như biểu tượng của tộc họ. Nhưng người đàn ông mà cô vừa gần gũi lại là Kurkan đầu tiên không có lấy một vết mực.
Vẫn là đôi mắt vàng sắc bén, thân hình lực lưỡng, sức mạnh vượt trội—tất cả đều chứng tỏ hắn là người Kurkan. Nhưng tại sao lại không có dấu ấn nào?
Hắn nhận ra ánh mắt hoài nghi của Leah, liền siết chặt vòng tay, kéo cô lại gần.
“Em đang tò mò điều gì sao?”
Cô nhíu mày nhìn hắn: “Không có hình xăm à… Lùi ra một chút, để tôi nhìn rõ.”
Cô cố đẩy hắn ra bằng một tay, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách gần kề. Như để đánh lạc hướng, hắn nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên má, lên chóp mũi cô.
“Đổi lại đi. Mỗi lần em trả lời một câu hỏi, tôi sẽ trả lời một câu.”
Trước khi Leah kịp phản ứng, hắn đã đặt câu hỏi đầu tiên.
“Tại sao em lại tự mình trao đêm đầu tiên cho một kẻ thù?”
Trong vương quốc Estia, sự trong trắng của cô dâu là điều thiêng liêng. Với giới quý tộc, đó còn là thước đo danh dự. Một cô dâu bị phát hiện không còn trong trắng có thể bị ly hôn, thậm chí là xử tử.
Huống hồ Leah lại là một công chúa hoàng tộc, sắp bước vào một cuộc hôn nhân chính trị trọng đại. Nếu bị phát hiện, danh dự của cô sẽ sụp đổ, và hoàng gia cũng sẽ bị lôi kéo theo.
Có rất nhiều lý do khiến cô lựa chọn con đường đó. Cô không muốn bị gả cho một lão già hơn mình hai mươi lăm tuổi, chưa từng gặp mặt, chỉ vì hắn muốn một cô vợ trẻ để thỏa mãn dục vọng.
Cuộc sống hôn nhân cũng sẽ chẳng khác gì địa ngục. Như những phu nhân khác của tầng lớp quyền quý, cô sẽ bị giam cầm trong cung điện, phí hoài tuổi xuân trong cô đơn và lạnh lẽo. Với cô, đó còn đau đớn hơn cả cái chết.
Hoàng gia đã bán cô như một món hàng cao cấp, vậy thì cô cũng muốn khiến họ bẽ mặt. Trên hết, cô chỉ muốn buông bỏ cuộc sống đau khổ và bế tắc này.
Nhưng tất cả những điều đó, cô không thể nói ra. Leah chỉ mím môi, tránh ánh mắt của hắn.
“……”
Thấy cô im lặng, người đàn ông cũng không hỏi thêm. Hắn mỉm cười, nằm nghiêng một bên, chống cằm nhìn cô rồi cất giọng:
“Không muốn trốn đi à?”
Ý nghĩ ấy quá đỗi cám dỗ. Trong phút chốc, Leah gần như đã gật đầu. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Nghe thì dễ, nhưng cô biết rõ: trốn chạy sẽ không giải quyết được gì.
Thật ra, nếu muốn, cô hoàn toàn có thể bỏ trốn. Hoàng thất đã mục ruỗng từ lâu, và chính Leah là người đảm đương hầu hết công việc triều chính. Chỉ cần một chút trợ giúp, một chút can đảm và chút may mắn, cô có thể rời khỏi Estia.
Nhưng cô không muốn sống cả đời như một kẻ bị truy đuổi. Cô không muốn sống nữa.
Từ khi nhận ra mình đã hoàn toàn bị ruồng bỏ, trái tim cô cũng đã chết theo. Leah chẳng còn muốn níu kéo điều gì. Cô căm ghét bản thân vì đã dốc lòng vì một gia đình đối xử với mình tàn nhẫn đến vậy.
Cô muốn phản kháng… và kết thúc. Đó là khát khao sâu thẳm nhất trong cô.
Cô chậm rãi nhắm mắt, rồi mở ra. Người đàn ông vẫn im lặng đợi câu trả lời.
Một đêm không tên. Một người cô sẽ không bao giờ gặp lại. Một cuộc trò chuyện không lễ nghi, không thân phận.
“…Tôi…”
Trong khoảnh khắc đó, Leah đã thốt ra điều chưa từng nói với ai.
“Tôi muốn chết.”
