Hôn nhân cưỡng đoạt - Chương 12

Câu nói của cô rõ ràng và dứt khoát. Một lời thú nhận thầm kín cuối cùng cũng được thốt ra. Leah mím chặt môi, không nói thêm lời nào.
Lần đầu tiên, người đàn ông trở nên im lặng—như thể bất ngờ đến mức quên cả cách phản ứng. Leah nhìn vào gương mặt hắn, đợi một lời đáp, nhưng rồi cô bất giác rùng mình.
Cô thấy đôi mắt vàng ấy dao động—con ngươi thu hẹp lại, viền quanh là một sắc đỏ như một vòng lửa cháy âm ỉ.
Cô thoáng hoảng hốt, toàn thân nổi gai ốc. Người đàn ông, dường như nhận ra nỗi sợ trong mắt cô, khẽ thở dài nặng nề.
Hắn vò tóc, lau mặt, rồi che mắt trong chốc lát.
Khi ánh nhìn của hắn hiện ra trở lại, vẻ đáng sợ khi nãy đã biến mất, thay vào đó là nét ung dung thường ngày.
Hắn kéo Leah—thân thể nhỏ nhắn của cô—nằm lên ngực mình. Một tay gom những sợi tóc bạc mềm mại sang một bên, hắn ghé môi vào gáy cô, thì thầm:
“Về chuyện của tôi—tại sao một Kurkan lại không có hình xăm—tôi sẽ kể em nghe lần sau khi ta gặp lại.” Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi hắn, ánh mắt ánh lên tia nghịch ngợm. “Sẽ rất thú vị đấy.”
Thật vô lý. Hắn nói như thể chắc chắn sẽ gặp lại cô. Biết rõ đó chỉ là lời nói suông, Leah bật cười thầm. Nụ cười mong đợi kia rồi cũng sẽ nhanh chóng tan biến mà thôi.
Hắn lại nói, chân mày hơi nhíu lại:
“Nhớ sống cho đến khi tôi kể xong câu chuyện của mình, được chứ?”
Miễn là lời hứa đó vô nghĩa và không ràng buộc gì, cô sẽ chấp nhận. Leah khẽ gật đầu. Cô dõi theo hắn đứng dậy, để đầu cô tựa nhẹ vào chiếc gối mềm.
“Ăn chút gì đi.”
Lưng hắn vặn mình, cơ bắp chuyển động nhẹ nhàng theo từng nhịp, đôi vai vuông góc, hông thon, sống lưng dài. Dù vóc người lớn, cô lại thấy dáng sau của hắn có chút gì đó đáng yêu. Trông thật rắn rỏi.
Khi cô còn đang nhìn đăm đăm thân hình trần trụi kia, ánh mắt lại vô tình lướt xuống… và bắt gặp vật kia đang hùng dũng trỗi dậy. Leah hốt hoảng kéo chăn trùm kín thân, cuộn mình như cái kén.
Không thể tin nổi cả hai vẫn đang trò chuyện thản nhiên trong tình trạng trần truồng!
Hắn đúng là một người đàn ông quá đỗi tự tin—thậm chí là quá mức. Quả nhiên, dã nhân thì chẳng biết thế nào là liêm sỉ!
Vậy mà, Leah lại không thể rời mắt khỏi hắn. Cô cảm thấy khó mà gán cái hình ảnh nam tính đến mê hoặc ấy với hai chữ “dã thú”.
Trên tay cầm theo một khay đồ ăn, hắn liếc nhìn Leah đang co rút trong chăn và bật cười. Nhưng hắn không giật lấy tấm chăn ấy.
“Lạnh à?”
Thay vì trêu chọc thêm, hắn ngồi xuống bên cô, đặt khay thức ăn lên đầu gối. Trên đó là một bát súp thịt và rau, cùng một ổ bánh mì lúa mạch có nho khô. Món súp chỉ hơi âm ấm, chắc hắn đã chuẩn bị từ trước khi cô tỉnh.
Leah quay đầu từ chối, không có chút cảm giác thèm ăn. Nhưng hắn vẫn ép cô cầm thìa, rồi đặt khay lên tay cô. Bánh mì đã được xé nhỏ từ trước—có lẽ là do hắn chuẩn bị sẵn cho cô.
Một bữa ăn ấm áp bất ngờ, giữa căn phòng trọ tồi tàn.
Súp không có mùi khó chịu, bánh mì mềm, dễ ăn. Dù ban đầu không muốn ăn, nhưng khi nếm thử, vị giác cô như được đánh thức. Dần dần, cô bắt đầu ăn ngon lành. Khi cảm thấy đã no, cô vỗ nhẹ vào khay. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hiểu được ý cô, hắn lắc đầu. Không thu lại khay, hắn xé thêm một miếng bánh mì lớn, chấm vào súp rồi đưa cho cô.
“Ăn thêm đi. Em gầy hơn cả cành cây mùa đông.”
Leah khẽ nhai miếng bánh mềm thấm súp. Không hiểu vì đói, hay vì tâm trạng dịu lại, món ăn này bỗng ngon hơn cả cao lương mỹ vị trong cung đình.
Suốt lúc cô ăn, hắn lặng lẽ ngồi bên, không nói gì. Leah liếc trộm hắn khi thấy hắn đang cần mẫn xé bánh.
Miếng bánh to trên tay cô bỗng trở nên bé nhỏ đến buồn cười trong bàn tay hắn. Leah vốn đã nhỏ con so với phụ nữ cùng tuổi, nhưng khi ở cạnh hắn, cô cảm giác mình như một đứa trẻ.
Cô lén nhìn bắp tay cuồn cuộn nổi rõ của hắn. Nếu lấy hai cánh tay cô gộp lại, có khi cũng chưa bằng một cánh tay hắn. Còn đùi hắn thì… phải gọi là thân cây thì đúng hơn.
Ánh nhìn ấy khiến cô bất giác nhớ lại đêm qua—cuồng nhiệt và mãnh liệt. Sau tất cả, hắn vẫn chẳng hề có vẻ gì là kiệt sức. Hèn gì, thân thể hắn dẻo dai như thế, từng múi cơ chuyển động nhịp nhàng dưới da…
Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?!
Leah lắc đầu, xua đi những ý nghĩ phản nghịch vừa trỗi dậy.
Hắn bắt gặp ánh nhìn ấy và nhíu mày nói:
“Đừng nhìn tôi như thế.”
Leah chớp mắt khó hiểu. Cô không biết mình đã làm gì khiến hắn phật lòng.
Người đàn ông giữ vẻ mặt nghiêm nghị, rồi chỉ tay xuống dưới—nơi thứ kia vẫn đang… “đầy sức sống”.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, Leah tập trung vào việc ăn nốt phần bánh trong tay, không dám liếc hắn thêm lần nào nữa.
