Hôn nhân cưỡng đoạt - Chương 13

Sau khi ăn được một phần ba chén súp và bánh mì, bụng cô đã bắt đầu phản ứng—nếu cố ăn thêm, có lẽ nó sẽ nổ tung mất.
Khi Leah đặt thìa xuống, gương mặt người đàn ông thoáng hiện vẻ thất vọng. Hắn cau mày, như muốn chất vấn vì sao cô chỉ ăn ít đến vậy. Có vẻ định lên tiếng phản đối, nhưng Leah đã đứng dậy và đẩy khay về phía hắn.
Đã đến lúc trở lại làm công chúa của Estia.
Thời gian không còn nhiều, và cô không thể để bị bắt gặp khi trời sáng.
Ngay khi bàn chân chạm đất, phần thân dưới cô liền cứng đờ, hai chân run rẩy. Tuy vậy, Leah vẫn bình tĩnh mặc quần áo, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô che phủ cơ thể trần trụi, quấn nhiều lớp y phục, che kín làn da như thể bọc trong một lớp vỏ kiên cố.
Sau khi đội lại bộ tóc giả và ghim gấu áo choàng, Leah lại trở về dáng vẻ ban đầu khi bước vào quán trọ.
Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông. Hắn vẫn ngồi trên giường, ánh mắt mê mẩn dõi theo cô.
Tiến lại gần, Leah thả một đồng vàng lên đùi hắn và nói:
“Cũng vui đấy.”
Người đàn ông liếc nhìn đồng vàng lạnh ngắt áp vào da thịt. Hắn bình thản nhặt nó lên rồi đưa trả lại.
“Không cần.” Sau đó, hắn mỉm cười rộng lượng, ánh mắt sáng lên:
“Hẹn gặp lại, thưa chủ nhân.”
♔♔♔
Một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn sau quán trọ. Leah nhờ người đánh xe giúp, giả vờ là một nữ hầu làm việc trong cung.
“Làm ơn đưa tôi về đó.”
Vừa đặt chân lên xe, Leah lập tức cảm nhận cơn mệt mỏi ập đến. Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi môi—toàn thân cô đau nhức như vừa bị đánh đập.
Thật không may, người đánh xe lại điều khiển xe rất thô bạo. Gương mặt cô tái xanh khi chiếc xe cũ kỹ rung lắc dữ dội. May mắn thay, cô đã ăn chút gì đó. Dù lúc ấy bực hắn vì ép cô ăn, nhưng nếu không có thức ăn, giờ này chắc cô đã buồn nôn đến mức không thể chịu nổi.
Xe dừng lại ở cửa sau cung điện—lối vào của các hầu gái. Leah đưa tiền trả cho người đánh xe rồi đứng chờ cho đến khi ông ta rời đi.
Cô biết rõ lịch trình đổi ca, tuyến đường và vị trí canh gác trong cung. Và chính vì nắm rõ điều đó, cô dễ dàng lẩn tránh bọn lính gác, lặng lẽ đi men theo bức tường cao dẫn tới khu rừng phía sau.
Sau một hồi lần mò, cô ấn nhẹ vào bức tường—nó âm thầm chuyển động, để lộ ra một hành lang tối đen sâu thẳm bên trong hoàng cung.
Đây là một trong số rất nhiều đường hầm bí mật của cung điện Estia. Những lối đi này là tuyệt mật, chỉ có hoàng tộc mới được biết. Trên thực tế, mỗi lần tu sửa, người được chọn để thi công đều là những tử tù sắp bị hành hình, để đảm bảo bí mật không bị lộ ra ngoài.
Thế nhưng, theo thời gian, một số lối đi đã bị lãng quên—và lối mà Leah vừa dùng chính là một trong số đó.
Sau một quãng đường dài, cô khéo léo lẻn về phòng, cố gắng không gục ngã trước khi kịp đặt mình lên chiếc giường êm ái.
Người cô vẫn phảng phất mùi của phố chợ. Leah liền cầm lấy lọ nước hoa, xịt khắp người để xua đi mùi hương quen thuộc ấy.
Khoác lên mình bộ áo ngủ mỏng, cô chải lại mái tóc dài rồi chỉnh trang lại chiếc giường.
Trong cung, công chúa không được nuông chiều, mà phải tự rèn luyện nề nếp. Phòng của Leah luôn được giữ gọn gàng, ngăn nắp. Cô không thể để lại bất kỳ dấu vết bất thường nào cho các thị nữ sẽ đến đánh thức cô vào sáng hôm sau. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cuối cùng Leah mới gối đầu nằm xuống.
Qua khe rèm khẽ mở, ánh sáng nhàn nhạt lẻn vào phòng. Bình minh đang ló rạng nơi chân trời, và chẳng bao lâu nữa, cô sẽ lại phải bắt đầu công việc trong ngày. Nhưng lúc này, cô cần được nghỉ ngơi. Cô phải phục hồi thể lực.
Thế nhưng, tâm trí cô không chịu buông tha. Cô chẳng thể yên lòng. Mọi chuyện chỉ mới xảy ra cách đây vài giờ mà thôi, vậy mà nó đã khuấy đảo cô từng hồi.
Gương mặt người đàn ông ấy hiện lên trong tâm trí cô một cách rõ ràng. Giờ không còn hắn bên cạnh, cái lạnh của buổi sớm chạm vào da thịt cô. Hơi ấm cơ thể hắn tối qua vẫn còn in đậm, đủ để khiến cô chẳng cần đến chăn đắp. Vì thân hình hắn quá to lớn, giường trong quán trọ như trở nên chật chội khi cả hai cùng nằm gần nhau.
Nhưng điều khiến cô nhớ nhất lại là giọng nói thô ráp, những lời nói bỗ bã ấy. Thô tục là thế, vậy mà bàn tay hắn lại dịu dàng và ấm áp đến lạ kỳ.
Hắn không đối xử với cô như một quý tộc. Nhờ vậy, cô mới có thể sống thật với bản thân, được cư xử tùy tiện, được nói năng buông thả.
Khi nghĩ về đêm đó, trong lòng cô lại thấy an yên. Khi con người ta sống theo bản năng như dã thú, sẽ chẳng còn gì để phải đắn đo suy tính…
“Hẹn gặp lại, thưa chủ nhân.” Câu nói của hắn vẫn văng vẳng bên tai.
Chẳng lẽ… mình thật sự sẽ gặp lại hắn sao?
Nhớ lại từng khoảnh khắc họ bên nhau, từng câu chuyện đã chia sẻ, Leah khẽ cười giễu. Nực cười thật. Cô còn hy vọng gì ở việc sẽ lại nhìn thấy hắn thêm một lần?
Tựa như ảo ảnh giữa sa mạc, tất cả chỉ là giấc mộng viển vông mà tâm trí đang tuyệt vọng của cô tạo nên. Cái chết đang đến gần, cô biết rõ điều đó. Cô phải dập tắt mầm hy vọng vừa kịp nhen lên.
Hắn là một người đàn ông có thân phận mơ hồ—ngay cả tên cô còn không biết. Tất cả chỉ là một giấc mơ hoang dại, thoáng qua trong đêm.
Cố gắng gạt bỏ những ký ức về hắn, Leah nhắm mắt lại, ôm chặt chăn trong bóng tối để tìm kiếm chút hơi ấm.
