Hôn nhân cưỡng đoạt - Chương 16

Cerdina đón Leah bằng giọng nói du dương, dịu dàng cùng ánh mắt đầy trìu mến. Leah khẽ rùng mình, nhưng nhanh chóng kìm lại, không muốn để lộ sự bất an. Vì tập trung hoàn toàn vào Cerdina, nàng không nhận ra khung cảnh xung quanh.
Căn phòng ngập tràn váy áo rực rỡ và những hộp trang sức lấp lánh. Cerdina mỉm cười nhẹ nhàng, giải thích khi thấy vẻ mặt sửng sốt của Leah:
“Byun Gyeongbaek gửi tất cả những món quà này cho con. Chúng thật sự rất quý giá và xinh đẹp…”
Hắn hẳn biết nếu gửi thẳng cho nàng, nàng sẽ lập tức trả lại. Thế nên, hắn gửi thẳng đến cung hoàng hậu.
Chỉ nghĩ đến việc phải đeo những món trang sức do hắn chọn thôi cũng khiến nàng buồn nôn. Nàng chỉ muốn ném chúng đi ngay lập tức. Nhưng giờ đây, khi những món ấy đã nằm trong tay Cerdina, nàng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
Cerdina mở một chiếc hộp nhung, lấy ra một chiếc vòng cổ lấp lánh được đính đầy đá quý đắt tiền. Leah ngoan ngoãn bước lại gần, ngồi xuống. Nàng cảm nhận được lớp kim loại lạnh giá chạm vào làn da trần khi Cerdina cài chiếc vòng quanh cổ nàng. Tiếng “tách” khi khoá chốt vang lên, khiến nàng có cảm giác như đang bị xiềng xích trói buộc.
Cerdina không ngừng khen ngợi chiếc vòng:
“Thật hợp với con quá. Vừa nhìn thấy nó, ta đã nghĩ nó sinh ra là dành cho con rồi. Byun Gyeongbaek đúng là có mắt thẩm mỹ.”
Như mọi khi, Leah đáp lời với vẻ dửng dưng:
“Con cảm ơn, mẫu hậu.”
Thấy Leah đeo chiếc vòng, Cerdina tỏ vẻ hài lòng. Bà nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay ra. Leah miễn cưỡng nhận lấy cử chỉ ấy, và cả hai cùng bước về phía phòng tiệc.
Vừa ngồi vào bàn, Leah đã trở nên cảnh giác. Nàng chú ý từng cử động của mình, cố không để phạm một sai sót nào.
Thời gian dần trôi qua khi họ dùng bữa với các món khai vị nhẹ, món chính gồm hải sản và thịt, rồi kết thúc bằng món tráng miệng ngọt ngào. Trong suốt bữa ăn, họ trò chuyện đôi câu cho có lệ.
“Thật tiếc là Blain không thể tham gia với chúng ta. Nó lại mê săn bắn quá rồi…”
“Nó từng hứa sẽ bắt cáo tặng mẫu hậu mà, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Nó là đứa con duy nhất luôn quan tâm đến ta. Là một người mẹ, ta rất hạnh phúc vì sự tận tụy của nó với cha mẹ. Nhưng ta cũng hơi lo… nếu sau này nó trở thành thái tử, ta sợ mình sẽ ganh tị mất.”
Khi bữa ăn dần kết thúc, ánh mắt Leah dừng lại nơi chiếc bánh ngọt trước mặt trong khi nàng khẽ nhấp ly rượu. Giọng nói của người đàn ông kia chợt vang lên trong tâm trí nàng, như đang thì thầm thúc giục: Ăn thêm đi. Em gầy như cành cây mùa đông vậy.
Hắn từng nằng nặc bắt nàng phải ăn thật nhiều bánh mì và món hầm. Một nụ cười nhạt hiện lên nơi khoé môi Leah khi nghĩ về hắn. Bất giác, nàng cảm thấy bị hấp dẫn bởi món tráng miệng trước mặt.
Chắc… chỉ một miếng nhỏ thôi cũng được nhỉ? Lớp bánh dày đặc nhân phô mai cứ như đang mời gọi nàng. Leah dũng cảm đưa tay ra.
“Leah.” Một giọng nói sắc như roi quất vang lên.
Giật mình, Leah lập tức rụt tay lại. Rõ ràng là… nàng đã mất cảnh giác. Ăn bánh trước mặt Cerdina ư? Nàng điên rồi sao?
“Con chỉ… chỉ muốn nếm thử thôi. Một miếng nhỏ thôi. Con… chỉ muốn biết mùi vị thế nào,” nàng lắp bắp biện minh, vô cùng lúng túng.
Cerdina nhìn nàng chăm chú, rồi mỉm cười nhã nhặn hỏi:
“Ta hy vọng con không quên giữ dáng, nhất là khi ngày cưới đang đến gần.”
“Vâng. Con sẽ chú ý. Con xin lỗi.”
Leah đặt nĩa xuống. Chiếc đĩa vẫn còn gần nửa, nhưng nàng không thể ăn tiếp. Dù đã ăn đúng khẩu phần như thường lệ, hôm nay nàng lại thấy đói hơn mọi khi.
Nàng cố chống lại mùi thơm quyến rũ của đồ ăn và chỉ biết dỗ dành chiếc bụng trống rỗng bằng rượu vang.
♔♔♔
Người đàn ông ấy đang ngồi gọn gàng trên một nhánh cây to, ánh mắt dõi theo cung điện hoa lệ.
Dưới màn đêm, cung điện Estia mờ ảo trong ánh trăng. Khung cảnh tráng lệ ấy như một tác phẩm nghệ thuật sống động, nhưng trong đôi mắt vàng kim của hắn chẳng hề hiện lên chút hứng thú nào—hàng mi khẽ cụp xuống, ánh nhìn lạnh lẽo.
Nàng bị nhốt như một con búp bê trong cái lồng dát vàng ấy.
Từ lần cuối gặp nhau đến nay, nàng đã gầy đi quá nhiều. Đôi mắt hắn trở nên lạnh như băng.
“Ishakan!” Một chàng trai trẻ mảnh khảnh thoăn thoắt leo lên cây, gọi hắn. Người ấy ngồi lên nhánh thấp hơn như một con mèo linh hoạt. “Mọi thứ đã xong cả rồi. Như ngài yêu cầu, tôi đã gửi thư, nhận được hồi âm, và hoàn tất những việc còn lại.”
Cậu nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Vậy ngài định làm gì tiếp theo?”
Ishakan trầm ngâm nghĩ về câu hỏi của Suha. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với nàng vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu.
Hắn đến Estia vì nhiều lý do, nhưng lý do lớn nhất… chính là nàng. Hắn muốn biết liệu nàng còn nhớ đến mình không. Hắn từng nghĩ, nếu chỉ gặp nàng một lần, nói chuyện một lần, là có thể dứt bỏ quá khứ. Nếu nàng muốn, có lẽ hắn đã đáp ứng mọi yêu cầu.
Nhưng khi biết nàng đang tìm một cuộc “vui vẻ một đêm”, mọi kế hoạch của hắn lập tức tan thành mây khói.
Giới quý tộc vốn không xa lạ gì với việc tìm kiếm khoái cảm qua những con đường mờ ám. Nhưng việc hắn phải giả làm kỹ nam để tiếp cận nàng—thật đúng là chuyện nực cười.
Hắn từng nghĩ sẽ trao cho nàng một đêm thật đúng nghĩa—một đêm không giả vờ, không khuôn phép, với cô công chúa ngây thơ giả vờ trong trắng mà thực chất đầy táo bạo ấy. Nhưng rõ ràng nàng rất sợ hãi—lần đầu tiên, nàng chưa từng trải qua điều đó. Khi Ishakan hồi tưởng lại đêm hôm ấy, hắn nhớ đến câu nói khẽ khàng của nàng:
Em muốn chết.
Đó không phải lời nói dối. Nàng đã thật sự muốn chết. Hắn nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đen láy, như đã chết từ lâu.
Khoé môi Ishakan khẽ cong lại thành một nụ cười méo mó:
“Nàng không còn nhớ ta.”
Suha đảo mắt, rồi nói:
“Chuyện đó xưa rồi. Với lại, ngài bây giờ cũng thay đổi nhiều lắm.”
Cậu nói đúng. Ishakan hiện tại—đã không còn là người của quá khứ nữa.
“Phải. Nhưng trước tiên…” Ishakan vừa nói, vừa vung tay như thể đang đâm xuyên màn đêm.
Giọng hắn trầm thấp, nghiêm túc và đầy nguy hiểm:
“Chúng ta đi gặp công chúa thôi.”
