Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 1

Mở đầu
Y là một kẻ nghèo túng thất bại. Sau nhiều lần bị bạn gái chê bai, hắt hủi, cuối cùng cũng từ bỏ cuộc sống yên ổn hiện có, quyết chí vươn lên, tự thân lập nghiệp, bước lên con đường nghịch thiên cải mệnh để đổi đời.
Nhưng con đường ấy lại có một chướng ngại lớn.
Cậu ấm thành phố – con trai một ông quan to – chẳng lo sự nghiệp, trốn biệt ở ngoại ô nuôi rắn cho thỏa thú vui. Kết quả bị ông già đích thân còng cổ, ném vào guồng rèn luyện của cuộc sống: ép phải vào cơ quan để “tôi luyện thực tiễn”.
Y đi bán hàng rong, hắn bị bắt làm nhân viên quản lý đô thị.
Y túng quá hóa liều đi ăn trộm, hắn bị lôi đi làm cảnh sát.
Y chưa có bằng lái nhưng phải đi giao hàng, lại đúng ngay hôm hắn ra mắt ngày đầu tiên trong vai trò cảnh sát giao thông.
Tức nhất là — bạn gái cũ của y còn lắc mông đi theo tên đó!
Được! Tôi đã không giành lại anh, chẳng lẽ còn không thể giành lấy anh?
Hãy xem một kẻ nghèo khó nhưng lương thiện, hiền lành mà không mềm yếu, trải qua vô vàn lần bị vùi dập, cuối cùng lội ngược dòng hóa thân thành một con sói phúc hắc âm hiểm, tâm tư khó dò, từng bước cưa đổ được cậu ấm máu lạnh vô tình, rồi dạy dỗ hắn trở thành một trung khuyển si tình, ôn nhu hộ thê!
“Em cứ đứng ở chỗ mát chờ một chút, anh thay đồ rồi ra đón!”
Ngô Kỳ Khung đặt điện thoại xuống, lau tay bằng chiếc khăn mặt xám xịt, vẻ mặt tràn ngập mãn nguyện khi bước vào phòng thay đồ.
“Đến rồi hả con?” – bà Ngô đi theo vào, hỏi han.
Ngô Kỳ Khung vừa dùng đôi tay thô ráp cởi chiếc áo ba lỗ ướt sũng mồ hôi, vừa quay sang nhìn mẹ với ánh mắt to tròn rạng rỡ, nụ cười không giấu nổi trên khuôn mặt đen nhẻm vì khói dầu.
“Vâng, đến rồi ạ.”
Hôm nay là lần đầu tiên bạn gái của Ngô Kỳ Khung đến ra mắt bố mẹ.
Trời nắng đổ lửa, ve kêu râm ran như bị nướng chín, ngay trước ngõ nhà có một thùng rác lớn. Vào thời điểm này trong năm, mùi hôi thối từ đó bay thẳng vào bếp. Ngô Kỳ Khung bước qua, gót chân dính phải túi kem bẩn, y bèn dậm mạnh cho bay lũ ruồi nhặng bâu kín.
Đầu hẻm, Nhạc Duyệt đang đứng chờ, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa bực bội.
Nhìn thấy Ngô Kỳ Khung đi tới, lòng cô dâng lên một cảm giác chán nản mơ hồ. Không biết là do thấy tầng mỡ lắc lư dưới áo y, hay do mấy cọng tóc dựng ngược trên đỉnh đầu, hoặc có lẽ là gương mặt lem nhem vì khói dầu…
“Đi thôi, cơm gần chín rồi.” – Ngô Kỳ Khung chìa tay kéo cô.
Nhạc Duyệt bỗng rụt tay về, lùi vào bóng râm, đôi mắt hoa đào lạnh như băng.
“Sao vậy? Em còn hồi hộp à?” – Ngô Kỳ Khung cười hồn hậu – “Không sao đâu, mẹ anh là người nông thôn, dễ tính lắm. Biết em tới nên mẹ vui lắm, mấy hôm nay cứ mong mãi, sáng nay còn dậy sớm ra chợ mua đồ đấy.”
“Hay là… mình chia tay đi!” – Nhạc Duyệt đột ngột nói.
Ngô Kỳ Khung tưởng mình nghe nhầm. Y trừng mắt nhìn cô, mãi mà không thốt nên lời.
“Chúng ta như thế này… thật sự quá nhàm chán.” – cô nói tiếp.
“Nhàm chán gì chứ? Anh thấy vẫn ổn mà.”
“Đó là anh thấy vậy.” – cô cười khổ.
Nói rồi, Nhạc Duyệt quay đầu bước đi. Ngô Kỳ Khung vội kéo tay cô lại.
“Nhạc Duyệt, mình bên nhau bảy năm rồi. Không thể nói chia tay là chia tay được. Dù gì em cũng phải cho anh một lý do chứ.”
“Vậy… bảy năm tình cảm phai nhạt có đủ làm lý do không?”
“Nếu phai nhạt thì mình thắp lại!”
“Thắp cái đầu anh!” – Nhạc Duyệt bất chợt nổi khùng, mở miệng ra là toàn lời cay nghiệt: “Tôi nói cho anh biết, đừng kéo tôi xuống bùn với anh nữa! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay. Về sau chỉ là bạn.”
“Sao tự dưng đang yên đang lành lại đòi chia tay? Em thấy anh có gì không tốt thì cứ nói, anh sửa.”
“Chỗ nào cũng không tốt. Muốn sửa thì đầu thai lại đi!”
“Anh không tin.”
“Không tin?” – gương mặt xinh đẹp của Nhạc Duyệt đỏ bừng vì tức giận – “Tôi còn giữ thể diện cho anh mà không nói, vậy mà anh còn mặt dày hỏi tới! Nếu đã không biết xấu hổ, vậy thì tôi nói rõ luôn ở đây cho anh mở mắt!”
Ngô Kỳ Khung im lặng, dáng vẻ thành khẩn chờ nghe góp ý.
Nhạc Duyệt hít sâu một hơi, chỉ vào cái cằm hai ngấn của y:
“Anh thử nhìn lại mình xem, từ hồi chúng ta quen nhau tới giờ, anh đã tăng bao nhiêu cân? Năm nhất anh gầy lắm, dáng người đẹp như thế! Còn bây giờ? Mỗi bước đi là in xuống mặt đất một cái hố, tôi mà đi phố cùng anh thì chẳng khác nào đang dắt một con chó ngao Tây Tạng!”
Ngô Kỳ Khung kêu oan: “Không phải lúc trước em nói không thích đàn ông gầy quá, không có cảm giác an toàn sao?”
“Đúng, là tôi nói!” – Nhạc Duyệt giận dữ ném cả túi xách đi – “Nhưng giờ thì sao? An toàn tới mức tôi muốn khóc luôn rồi! Anh biết không? Dạo gần đây ngày nào tôi cũng nằm mơ, mơ thấy chúng ta chia tay, thậm chí có người thứ ba xen vào, mỗi lần mơ xong tôi đều sung sướng tỉnh giấc!”
