Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 10

Giờ này, lại thêm mưa lớn thế kia, cho dù có bắt được xe, cũng phải đưa thêm tiền. Ngô Kỳ Khung sợ lãnh đạo sốt ruột, nên cắm đầu chạy thẳng ra đường cái, mưa tát thẳng vào mặt, dù có bung dù ra cũng chẳng khác nào vô ích.
Một ông bác lái xe đi theo y một đoạn, thấy vậy bỗng động lòng trắc ẩn, bèn gọi lớn:
“Chàng trai, lên xe đi, tôi không lấy tiền đâu, cậu muốn đi đâu?”
Vào lúc này mà có thể nghe được một câu như vậy, Ngô Kỳ Khung cảm động đến suýt bật khóc.
“Dạ thôi, quẹo ở phía trước là đến rồi.” Y vừa nói, vừa lấy 37 tệ còn sót lại trong túi đưa cho ông bác:
“Bác à, số tiền này bác cầm lấy, đừng ở ngoài làm việc nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Bác lớn tuổi rồi, không so được với người trẻ như tụi cháu đâu.”
Ông bác muốn trả tiền lại cho y, nhưng Ngô Kỳ Khung đã quay người đi mất. Khi ông bác thắng xe định đuổi theo, thì bóng dáng của Ngô Kỳ Khung đã biến mất trong màn mưa dày đặc.
Y chạy hơn mười phút nữa mới tới công ty.
Lãnh đạo đang say khướt, một mình ngồi trong phòng làm việc ngổn ngang. Ngô Kỳ Khung vừa mở cửa ra đã bị một tràng chửi xối xả.
“Cậu tự nhìn đi, đm, mấy giờ rồi hả? Bình thường thì giả bộ siêng năng, đến khi thực sự cần mấy cậu thì đứa nào cũng lặn mất! Ngày ngày đòi tăng lương, tự coi lại xem mình có xứng không! Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi bảo cậu đến sửa máy, không phải đến ngắm tôi!”
Ngô Kỳ Khung không nói tiếng nào, cúi đầu bắt tay vào kiểm tra máy móc. Không ai hỗ trợ, y đành ngậm đèn pin trong miệng, hai tay bắt đầu nối dây.
“Xẹt!” – một tia điện giật khiến toàn thân y run rẩy, lãnh đạo đứng cạnh chỉ lạnh lùng liếc qua.
“Xẹt!” – lần nữa, tóc gáy y dựng hết cả lên.
…
Bận rộn suốt tới sáng, Ngô Kỳ Khung mới xác định được vị trí hư hại.
Lãnh đạo cũng đã tỉnh rượu, hỏi:
“Vấn đề ở đâu?”
“Phần linh kiện bên trên hư rồi, phải thay mới.”
Vừa nghe phải thay linh kiện, sắc mặt lãnh đạo lập tức sa sầm:
“Được, thay thì thay, cậu bỏ tiền.”
Nghe mình phải bỏ tiền, Ngô Kỳ Khung sững người. Vài trăm tệ không lớn, nhưng tại sao lại là y bỏ? Giúp đỡ trong công việc thì y không so đo, nhưng nếu phải tự móc túi vì chuyện công, y không thể chấp nhận.
“Linh kiện này đã hỏng từ trước, không phải do tôi làm hư, không thể tính cho tôi.”
Sắc mặt lãnh đạo càng khó coi:
“Ngô Kỳ Khung, cậu đúng là thiển cận. Giúp tôi sửa cái máy cho tốt thì cậu còn tính toán mấy trăm tệ à?”
“Tại sao không tính? Lương tôi một tháng chỉ hơn hai ngàn.”
“Cậu đang bất mãn với chế độ công ty sao?” Lãnh đạo gầm lên:
“Không hài lòng thì nghỉ! Bên ngoài thiếu gì công ty tốt, muốn đi đâu thì đi, đừng đứng trong cái nhà xí này mà không chịu xả!”
Ngô Kỳ Khung như cây cột bị đóng đinh, ánh mắt vô hồn, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu còn dám ra điều kiện với tôi? Cậu tự xem lại mình đi, suốt ngày ngồi đực ra đó, nếu không phải tôi cho cậu cơm ăn, thì cậu đã sớm ra đường ăn gió rồi! Ba người còn lại trong phòng làm việc đã nhiều lần đến nói xấu cậu, bảo tôi điều cậu đi, họ ngứa mắt cậu từ lâu rồi!”
Ngô Kỳ Khung nghĩ lại ba năm qua ở công ty, giúp đỡ không biết bao nhiêu việc, y tự thấy mình đã rất nhiệt tình, nghĩ rằng người khác sẽ nhớ ơn. Nhưng thực tế, trong mắt đồng nghiệp, y chỉ là kẻ thích thể hiện, muốn lấy lòng lãnh đạo, giẫm lên vai người khác để trèo cao.
“Ngô Kỳ Khung, máy này cậu sửa, nếu không xong thì là lỗi của cậu! Giờ cậu vui vẻ bỏ tiền thì coi như không có gì, còn cứ cứng đầu, tôi cho cậu không sống nổi ở công ty này!”
Người ta đã lạnh lùng vô tình, mà mãi đến lúc này Ngô Kỳ Khung mới tỉnh ngộ—đây chính là một thế giới đen tối. Bạn có thể làm hàng trăm chuyện tốt, không ai nhớ; nhưng chỉ một lỗi nhỏ, người ta sẽ khắc sâu suốt đời bạn.
“Tôi không làm nữa.” Ngô Kỳ Khung đột ngột lên tiếng:
“Tôi quyết định từ chức.”
Lúc này lãnh đạo mới nhận ra người đòi nghỉ là Ngô Kỳ Khung. Nếu y đi, những việc lặt vặt trong phòng làm việc ai sẽ làm?
“Tôi nói cho cậu biết, Ngô Kỳ Khung, cậu đừng vong ân bội nghĩa! Kỹ năng của cậu là do công ty đào tạo! Nếu cậu nghỉ thật, tôi sẽ không ký giấy xác nhận giữ chức vụ tạm thời, ba năm bảo hiểm cũng mất trắng!”
Bảo hiểm? Giờ bạn gái y đã chẳng còn, còn bảo hiểm gì chứ?
Ngô Kỳ Khung quay người bước ra khỏi phòng.
Lãnh đạo gào theo phía sau:
“Tôi cảnh cáo cậu, cậu nghỉ ngang một tuần không lý do, phải phạt ba ngày lương gấp ba lần! Thêm cả tiền linh kiện hôm nay, nếu cậu không bồi thường đủ thì đừng mơ đi!”
Ngô Kỳ Khung gào lại:
“Tôi không nghỉ không lý do, tôi nghỉ vì bị thương!”
Lãnh đạo túm cổ áo y, gầm lên:
“Đm, cậu là cái thá gì mà dám cãi tôi hả?! Cái đầu dưa hấu của cậu ba ngày hai lượt bị thương, máy móc nào cậu đụng vào, có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi!”
Ngô Kỳ Khung bị túm đỏ cả mặt, gạt tay lãnh đạo ra, nhưng bị ông ta đạp mạnh ngã vào góc tường, băng trên đầu cũng rớt xuống.
“Mày còn dám cào tay tao? Đồ ngu! Con của điếm! Cút!!!”
Ngô Kỳ Khung vịn lấy khung bảng ghi chú, hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm một bức ảnh trên tường. Ba chữ “Trương Bảo Quý” dưới bức ảnh, y ghi khắc tận xương.
