Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 11

Lần thứ tư gặp lại sau khi chia tay, địa điểm là một mảnh đất hoang chưa thi công. Trên mảnh đất mấy ngàn mẫu không thấy nổi một cục gạch nào. Nhạc Duyệt cố ý đứng trên phần đất cứng nhất, đảm bảo xung quanh không có chỗ nào có thể nạy lên để giấu gạch. Sau khi mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng, Ngô Kỳ Khung xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Lần này đến điểm hẹn, tâm trạng của Ngô Kỳ Khung đã khác rất nhiều so với trước.
Y đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Nhạc Duyệt, tim vẫn có chút rung động, nhưng không còn xúc động đến mức muốn vì cô mà đi tìm cái chết nữa. Nếu lần này Nhạc Duyệt vẫn kiên quyết nói chia tay, thì có lẽ y cũng sẽ cắn răng gật đầu đồng ý.
“Anh đã nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước rồi, dự định tự mình khởi nghiệp.”
Một hành động mang tính lật đổ hình tượng như vậy, chẳng những không được nữ thần thưởng thức, mà còn bị mắng cho một trận tơi bời.
“Anh thiếu đầu óc hả? Một công việc khó tìm như vậy mà anh dám bỏ? Với chỉ số thông minh của anh mà còn muốn khởi nghiệp? Về nhà với mẹ mà sống đi! Anh đó, đừng có làm mấy trò vớ vẩn nữa, mau quay về công ty kia đi! Cả đời này anh cũng chỉ là một kỹ thuật viên quèn thôi, rời khỏi cái công ty đó là ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi!”
Nghe xong những lời này, Ngô Kỳ Khung triệt để chết tâm.
Hai tay y đút vào túi, đứng thẳng người, ánh mắt không còn dịu dàng hay si tình như trước nữa, chỉ còn lại một chút kiên nhẫn và cố chấp cuối cùng.
“Nói dứt khoát đi, chia hay không chia?”
Lần đầu tiên nghe Ngô Kỳ Khung nói chuyện với mình bằng ngữ khí như thế, Nhạc Duyệt cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cô nhón chân, lắc hông bước đến trước mặt Ngô Kỳ Khung, sờ soạng khắp người y một lượt, ngay cả giày và vớ cũng bắt y tháo ra. Sau khi xác định y không giấu cục gạch nào, đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt lập tức lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Chia! Tôi không tin anh còn trò gì nữa!”
Không biết có phải vì quá mẫn cảm với chữ “chia” hay không, mà dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn trong đầu Ngô Kỳ Khung lại đứt thêm lần nữa.
Y cầm điện thoại, bấm số rồi nói ba chữ:
“Có thể rồi.”
Sau đó, trước ánh mắt trố tròn của Nhạc Duyệt, một chiếc xe điện chạy đến, vừa dừng trước mặt họ, một thằng nhóc tóc tai bù xù từ giỏ xe ném ra một cục gạch.
Ngô Kỳ Khung nhận lấy, vỗ vai thằng nhóc: “Cảm ơn!”
Thằng nhóc quay đầu xe chạy biến.
Y lập tức giơ cục gạch đập lên đầu mình. Động tác ấy căn bản không giống tự sát, ngược lại như đang biểu diễn kỹ xảo. Đầu chỉ rỉ ra chút máu, Ngô Kỳ Khung đến che cũng lười, vứt cục gạch đi rồi xoay người bỏ đi.
Chỉ để lại mình Nhạc Duyệt đứng đơ như khúc gỗ giữa bãi đất trống.
Ngô Kỳ Khung đứng trước cửa phòng khám của Khương Tiểu Soái, trong lòng có chút hồi hộp, phân vân không biết có nên vào hay không. Liệu có bị mắng nữa không đây? Đang còn lưỡng lự thì Khương Tiểu Soái đã nhìn thấy y, ngạc nhiên một cách nhiệt tình, chạy lon ton ra đón.
“Đã lâu rồi cậu không tới, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện rồi cơ!”
Sao nghe câu này lại thấy… kỳ kỳ?
Từ sau khi từ chức, Ngô Kỳ Khung không còn đến thay thuốc nữa, toàn tự mình xử lý cho đến khi lành. Lần này quay lại, cũng chỉ vì… quen quá rồi. Giống như một nghi thức — không đến đây một chuyến sau khi đập đầu thì cảm giác như trình tự chưa hoàn tất.
“Lần này không cần bôi thuốc đâu, tôi nghỉ việc rồi, kinh tế đang eo hẹp.”
Khương Tiểu Soái nhìn y như muốn bẻ gạch dạy dỗ ngay lập tức: “Cậu thật sự vì cô ta mà từ chức?”
“Không hẳn.”
Nhìn bộ dạng chán đời xúi quẩy của Ngô Kỳ Khung, Khương Tiểu Soái cũng không nỡ dằn vặt thêm nữa. Hắn lấy nước muối sát trùng cho y, rồi ghé lại quan sát kỹ.
“Lần này không cần bôi thuốc, tự chăm sóc đi, hai ba ngày là khỏi thôi.”
Ngô Kỳ Khung lúng túng hỏi: “Anh nói xem… cái đầu tôi bị sao vậy? Lần này đập mạnh hơn mấy lần trước, mà không thấy đau, cũng không choáng gì hết.”
Khương Tiểu Soái kéo tay y đặt lên trán: “Tự sờ thử đi, cái đầu cậu còn cứng hơn cả gạch!”
Ngô Kỳ Khung cười khì khì.
Khương Tiểu Soái phát hiện, nụ cười của Ngô Kỳ Khung khiến người ta thấy rất dễ chịu.
“Tôi thật sự hy vọng tim cậu cũng cứng như cái đầu, khả năng hồi phục càng lúc càng nhanh, sức chống đỡ càng lúc càng mạnh, đến mức cuối cùng không còn gì có thể tổn thương được nữa.”
Ngô Kỳ Khung nhận ra, chỉ là một câu nói vô tình thôi, lại như cắm sâu vào lòng y.
“Tiểu Soái, tôi… có phải tôi rất ngu không? Chỉ số thông minh rất thấp?”
“Chỉ số thông minh cậu không thấp. Cậu chỉ là chỉ số cảm xúc thấp thôi.”
Ngô Kỳ Khung lại hỏi: “Vậy sao anh giỏi thế? Sao chuyện gì anh cũng nhìn thấu được?”
Khương Tiểu Soái tiêu sái phất tay áo, áo blouse trắng phất phới:
“Bị người ta lừa nhiều rồi thì thành ra như thế.”
“Anh… cũng từng bị lừa hả?” Ngô Kỳ Khung không tin nổi.
Khương Tiểu Soái cười nhạt: “Bị lừa còn thảm hơn cả cậu.”
Không khí trong phòng khám bỗng trở nên trầm mặc.
“Sư phụ! Xin nhận của đồ đệ một lạy!!!”
Ngô Kỳ Khung đột nhiên nhào đến trước mặt Khương Tiểu Soái, quỳ rạp xuống, hô to một tiếng khiến Khương Tiểu Soái lùi vội vài bước, suýt nữa chân lọt thùng rác.
“Này, cậu có thể đừng bất thình lình như thế không? Dọa tôi muốn té xỉu rồi đây! Cậu lại muốn giở trò gì nữa vậy?” Khương Tiểu Soái ôm ngực, con ngươi cũng co lại một vòng.
Ngô Kỳ Khung nhìn hắn với vẻ mặt đầy thành khẩn: “Tôi không muốn bị lừa nữa…”
Đợi đến khi ổn định lại, Khương Tiểu Soái nói một câu với y — đó là câu nói mà ngài Lý Gia Thành từng nói. Khương Tiểu Soái vẫn luôn xem nó như châm ngôn sống, luôn nhắc nhở bản thân mình:
“Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng. Đời người cũng vậy, bị đập vỡ từ bên ngoài là vì áp lực, còn từ bên trong chính là trưởng thành. Nếu cậu để người khác đập vỡ mình, thì đã định sẵn trở thành thức ăn cho kẻ khác. Nhưng nếu cậu có thể tự đập vỡ bản thân từ bên trong, thì đó chính là một lần tái sinh.”
