Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 12

Liên tục ba ngày, Ngô Kỳ Khung đều đến chỗ Khương Tiểu Soái để được phụ đạo tâm lý. Cho đến khi vết thương trên đầu hoàn toàn lành hẳn, thì tâm trạng của y cũng dần được điều chỉnh ổn định. Khương sư phụ đặc biệt để tâm đến người đồ đệ bất đắc dĩ này, dốc toàn lực giúp y trừ bỏ ma chướng trong lòng, khiến y không còn chủ động liên lạc với Nhạc Duyệt nữa, cũng thật sự buông bỏ được thứ tình cảm giãy giụa vô ích ấy, chính thức chấp nhận hiện thực đã chia tay.
Khương Tiểu Soái vừa khám bệnh cho bệnh nhân, vừa lén lút quan sát Ngô Kỳ Khung bên cạnh.
Ngô Kỳ Khung lại móc điện thoại ra.
Khương Tiểu Soái lập tức quăng ánh mắt sắc như dao tới, gằn từng chữ:
“Buông – nó – xuống!”
“Tôi không gọi cho cô ấy đâu,” Ngô Kỳ Khung vội vàng giải thích, “Tôi chỉ chơi trò Zuma bản mù màu thôi mà…”
Khương Tiểu Soái lúc này mới chịu quay đầu lại.
Ngô Kỳ Khung chơi được nửa ván thì điện thoại vang lên.
“Hầu ca, Hầu ca, ngươi thật tài ba, Ngũ Hành đại sơn không đè được ngươi…”
Ngô Kỳ Khung không dám tin vào mắt, cũng không dám nhấn nút trả lời. Đây là lần đầu tiên từ sau khi chia tay, Nhạc Duyệt chủ động gọi điện cho y.
“Sao không bắt máy?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ánh mắt Ngô Kỳ Khung hoảng hốt: “Nhạc Duyệt gọi.”
“Anh còn là đàn ông không? Là đàn ông thì bắt máy cho tôi! Muốn nói gì thì cứ nói!”
Ngô Kỳ Khung ấn nút nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Nhạc Duyệt, vẫn trong trẻo như cũ:
“Vết thương lành chưa? Lành rồi thì gặp mặt đi.”
Thì ra không chỉ Ngô Kỳ Khung có khuynh hướng ám ảnh cưỡng chế, mà vị bên kia cũng không bình thường gì mấy.
Ngô Kỳ Khung quay đầu nhìn Khương Tiểu Soái, ánh mắt cầu cứu.
Khương Tiểu Soái chẳng thèm để ý, vứt lại một câu:
“Tự cậu nhìn mà làm.”
Và thế là, Ngô Kỳ Khung lại tiếp tục lao thân lên chiến trường.
Lần này, Nhạc Duyệt không còn cố tình chọn địa điểm, cũng không kiểm tra hiện trường kỹ lưỡng như trước nữa. Cô cảm thấy nhân loại không thể ngăn cản Ngô Kỳ Khung được nữa rồi. Dù cô có hẹn lúc nào, ở đâu, thì y cũng sẽ bằng cách nào đó biến ra được một cục gạch.
Nhạc Duyệt thậm chí có chút phấn khích, đã đứng chờ từ sớm, mắt không ngừng quét qua quét lại.
Ngô Kỳ Khung ngược lại vô cùng thong dong, chậm rãi bước đến.
“Có chuyện gì vậy?” Y hỏi.
Nhạc Duyệt nghiêm túc nói hai chữ:
“Chia tay.”
Dưới sự giúp đỡ của liệu pháp hít thở tự điều chỉnh tâm lý kèm khí công trị liệu, Ngô Kỳ Khung rốt cuộc cũng vượt qua được ải tâm lý này. Chia thì chia. Ông đây cũng chẳng xem là gì.
Nhưng không hiểu Nhạc Duyệt bị cái gì kích thích, vẫn kéo tay y lại, trong mắt hoa đào tràn đầy vẻ mong chờ.
Ngô Kỳ Khung thật sự không hiểu cô mong chờ cái gì nữa.
Thấy Ngô Kỳ Khung cứ đứng đó không có động tĩnh, Nhạc Duyệt gấp gáp vỗ ngực y:
“Phải biến ra cục gạch chứ! Mau lên!”
Cơ mặt Ngô Kỳ Khung co giật: “Biến… biến cái gì chứ?”
“Cục gạch đó!” Nhạc Duyệt kích động: “Giống như những lần trước ấy, xoạt một cái là có cục gạch! Mau biến ra đi!”
Trong lòng Ngô Kỳ Khung như có một đàn ngựa hoang lao qua!! Móng sắt giẫm nát lục phủ ngũ tạng của y!!
Cái kết trong tiểu thuyết không hề có kiểu này nha! Nữ chính không cảm động vì sự kiên trì của nam chính thì thôi, đằng này còn nghiện xem diễn nữa?
Đây là cái đầu của tôi đó! Là thịt thật nha! Hồi đó em còn từng hôn nó mà!
Ngô Kỳ Khung cảm thấy trứng của mình cũng vỡ đầy đất, muốn tự chê cười bản thân một phát.
Bảy năm rồi. Cả bảy năm tình cảm, cuối cùng lại thành một trò ảo thuật biến gạch.
Nhạc Duyệt sốt ruột đến mức dậm chân:
“Mau lên đi, tôi đang đợi đó! Anh không thể làm tôi thất vọng!”
Đối diện có hai cái cây lớn, ở giữa vương vãi vài cục gạch. Ngô Kỳ Khung đi thẳng tới đó, nhặt một cục lên, quay lại đưa cho Nhạc Duyệt.
Nhạc Duyệt thật sự thất vọng, trong mắt còn mang theo chút tức giận, giống như bị lừa.
“Tôi bảo anh biến ra, sao anh lại đi nhặt ở bên đó mang về?”
Ngô Kỳ Khung không nhịn được nữa, gào lên:
“Biến cái đầu em ấy! Ở đây có sẵn rồi! Em thấy chưa đủ, tôi đi lấy thêm vài cục cho em luôn, xếp thành một đống em ngắm cho đã!!”
Lần đầu tiên thấy Ngô Kỳ Khung nổi giận, Nhạc Duyệt có chút hoảng, nhất thời quên cả phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào cục gạch trong tay y, ánh mắt như còn chưa thoả mãn.
Ngô Kỳ Khung biết cô đang chờ y đập đầu.
Từ chán ghét, đến ngấm ngầm giúp đỡ, rồi biến thành mong đợi; từ giật mình sợ hãi đến nghiện máu; từ đe doạ đến chọc cười… Cái đầu rớm máu của y, trong mắt cô đã biến thành một món gia vị điểm xuyết cho cuộc sống.
Đã đến lúc, vén màn kết thúc vở kịch này.
Ngô Kỳ Khung nhắm mắt, giơ tay đập xuống — không có cảm giác. Lại đập lần nữa — vẫn không đau. Lần thứ ba, y gom hết sức bình sinh, nện một cú chí mạng.
Cục gạch vỡ nát.
Nhạc Duyệt: “…”
Một luồng ánh sáng mạnh chói mắt phủ xuống người Ngô Kỳ Khung, bao trùm y giữa ánh sáng lấp lánh.
“Nhạc Duyệt, chúng ta chính thức chia tay.”
Nói xong, Ngô Kỳ Khung bật cười ha hả, quay người rời đi. Máu trào lên cổ họng như một ngụm huyết lệ nghẹn lại.
Từ giờ trở đi, ai còn dám động tới một sợi lông của tôi — tôi sẽ dùng Thiết Đầu Công nện chết hắn!
Khương Tiểu Soái ngồi trong phòng khám đến tận tối mịt. Cuối cùng không nhịn được, ra đứng trước cửa đợi. Người qua lại từng tốp, từng tốp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngô Kỳ Khung đâu.
Hắn thở dài — công sức mấy hôm nay coi như đổ sông đổ biển. Cái tên ngốc bức đó lại dẫm lên vết xe đổ.
Vừa xoay người định vào trong, thì bị một cánh tay mạnh mẽ chặn lại.
Quay đầu nhìn, là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong bóng tối, gương mặt Ngô Kỳ Khung toát ra một luồng khí âm u lạnh lẽo. Đôi mắt như hai lưỡi dao sắc bén quét qua mặt Khương Tiểu Soái. Y vẫn cười như thường ngày, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa áp lực và sát khí khiến người đối diện dựng tóc gáy, toàn thân nổi da gà.
“Cậu…” Khương Tiểu Soái có chút bối rối.
Ngô Kỳ Khung khẽ nhếch môi:
“Tôi đổi tên rồi.”
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Khương Tiểu Soái.
“Đổi thành tên gì?”
Ngô Kỳ Khung nghiêm túc nói:
“Ngô Sở Úy.” (Chơi chữ đồng âm với “Không sao hết”, “Không quan trọng”, “Mặc kệ đi”)
Khương Tiểu Soái: “…”
