Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 13

“Quách tử, rắn hổ mây của cậu về rồi này!” – Có người ngoài cửa hô lớn.
Quách Thành Vũ đứng trước gương, chăm chú nhìn chính mình. Đầu nhỏ, mặt hẹp, cằm nhọn, môi mỏng, hai mắt xếch lộ rõ nét nham hiểm. Dưới lòng trắng mắt mơ hồ lộ ra những tia máu đỏ, thoạt nhìn như thể mất ngủ lâu ngày, nhưng thật ra trời sinh đã vậy. Gương mặt hắn không dễ gần, thế nhưng lại là kiểu người rất hay cười.
Quách Thành Vũ đi ra khỏi phòng, thấy cái hồ thủy tinh được đặt dưới đất, bên trong là vật cưng mà hắn gửi nuôi hộ bấy lâu – rắn hổ mây.
Thực chất chính là rắn hổ mang chúa. Quách Thành Vũ thích chơi rắn, nhưng không thích nuôi. Lúc rảnh, hắn đi khắp nơi tìm rắn tốt, sau đó mang về cho người khác chăm. Khi nào cao hứng mới đem ra dạo chơi.
“Hình như mập hơn rồi đấy.” – Hắn khom người, cúi đầu quan sát.
Con rắn trong hồ thủy tinh, thân hình lực lưỡng, toàn thân đen bóng như mực. Nó dựa nửa người vào thành kính, lạnh lùng liếc hắn một cái, lưỡi thè ra, đỏ rực mang theo sát khí.
“Chậc chậc… ánh mắt kiểu này, mẹ nó thật đúng là ngang ngược!” – Quách Thành Vũ nghiêng đầu, nói với Lý Vượng đứng bên cạnh.
Lý Vượng nhắc nhở: “Sắp đến giờ rồi, đi thôi, bên kia chắc đang sốt ruột.”
Quách Thành Vũ phẩy tay: “Nâng nhị gia lên xe!”
Hai người đàn ông lực lưỡng bước đến, nhẹ nhàng nâng cái hồ thủy tinh lên, đặt vào xe.
Xe chạy được nửa đường, Lý Vượng hỏi: “Có cần đón Tiểu Long không?”
Sắc mặt Quách Thành Vũ trầm xuống: “Gọi cậu ta làm gì?”
“Không phải lần này không chơi tiền sao?”
Quách Thành Vũ nhếch môi: “Tìm đại một tên có sẵn là được.”
Chiếc xe rẽ thẳng ra vùng ngoại ô, hướng đến nơi ở của Trì Sính.
Trì Sính – một cái tên không xa lạ gì với giới cậu ấm thành phố. Người ta gọi hắn là “chàng rắn”. Gã này cả ngày chẳng làm gì ngoài chơi với rắn. Hắn nuôi chim bồ câu, chuột trúc, đủ loại sinh vật sống… tất cả chỉ để làm thức ăn cho rắn. Cách sống y như một lão cán bộ về hưu – nhàn nhã, kín tiếng, kỳ quái.
Khác với Quách Thành Vũ chỉ đùa cho vui, Trì Sính thực sự sống cùng rắn – cho ăn, huấn luyện, ra vào đều mang theo. Thậm chí ngủ cũng đặt rắn bên gối.
Mỗi dịp lễ tết, Quách Thành Vũ thường đến nhà hắn đấu rắn. Phần lớn đều cược tiền, có khi chỉ là để vui.
Lúc Quách Thành Vũ đến nơi, Trì Sính đang dùng một cành cây ghẹo con rắn lục, coi như đang chào buổi sáng. Khóe mắt liếc qua, ánh nhìn sắc như dao.
Ngũ quan của Quách Thành Vũ sắc sảo tà mị, khó nắm bắt. Trì Sính lại ngược lại – đường nét sâu, lông mày rậm, ánh mắt lạnh lùng âm trầm. Hai người quen biết hơn mười năm, cha của cả hai từng là bạn vong niên, trong mắt người ngoài, tình cảm thân thiết không gì sánh bằng.
Thật ra – không ai chịu nổi ai.
Trước cửa nhà Trì Sính có một cái hồ lớn, phủ lưới sắt – chuyên dùng để đấu rắn.
Trì Sính đích thân dắt “ái tướng” ra – một con mãng xà nặng hơn 60kg. Giống chủ nhân, con rắn cũng cao ngạo, ánh mắt dữ dằn, thân thể lực lưỡng.
Hổ mang chúa và mãng xà – hai vua trong thế giới loài rắn – trong tự nhiên không bao giờ đụng nhau. Nhưng hôm nay, dưới tay chủ nhân, bọn chúng lại có cơ hội quyết một trận sinh tử.
Ngoài hai người họ, xung quanh còn có không ít người đứng xem – có người đi theo xe Quách Thành Vũ đến, có người là đàn em của Trì Sính. Mọi người vây thành một vòng lớn, náo nhiệt quan sát.
Hổ mang chúa – tính tình hung tợn, động tác nhanh nhẹn, độc tính cực mạnh.
Mãng xà – thân hình thô kệch, cơ bắp phát triển, sức mạnh khủng khiếp.
Hai bên giao đấu, tất là một trận đẫm máu.
Rắn hổ mang chúa là kẻ ra tay trước – thân thể vút đi như điện, lao thẳng vào đối phương.
Mãng xà giật mình, suýt không tránh kịp, uốn thân né sang rồi lập tức cuốn lấy đối thủ, dùng trọng lượng đè ép, bắt đầu giằng co dữ dội.
Quách Thành Vũ khoanh tay đứng xem, điếu thuốc ngậm nơi khóe miệng, thần sắc đầy thích thú.
Trì Sính không nói lời nào, ánh mắt lặng như mặt hồ, không gợn chút cảm xúc.
“Ui chà, mẹ nó!”
Một người đứng sau Trì Sính thốt lên – mãng xà bị hổ mang chúa cắn một phát, suýt trúng ngay chỗ yếu – điểm bảy tấc. Rắn hổ mang chúa có nanh ngắn, mãng xà da dày thịt béo, lại có huyết thanh kháng độc tự nhiên – không chết ngay nhưng cũng không thoải mái gì.
Mãng xà nổi giận, điên cuồng phản công, há miệng cắn ngược lại hổ mang chúa, muốn cắn gãy cả xương sống.
Khuôn mặt Quách Thành Vũ vẫn là nụ cười thản nhiên, khó đoán.
Trì Sính lại đút tay vào túi áo. Bên trong là một con rắn nhỏ xíu bằng ngón tay cái, đang vặn vẹo như làm nũng. Đầu ngón tay chạm vào thân thể lạnh lẽo của nó, Trì Sính khẽ nhắm mắt – cả người dường như chìm vào cảm giác thoải mái vô cùng.
