Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 17

Suốt hai tháng trời, Ngô Sở Úy ở lì trong phòng khám của Khương Tiểu Soái, đóng cửa suy ngẫm, phản tỉnh về những năm tháng thảm hại của đời mình, đồng thời dựng lại nền móng cho một cuộc sống mới.
Ban ngày y đi mua cơm, quét dọn nhà cửa, chăm lo mọi việc lặt vặt cho Khương Tiểu Soái; ban đêm ngủ lại phòng khám. Khương Tiểu Soái trả lương cho y, nhưng y nhất quyết không lấy—chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn là đủ. Mỗi sáng lúc Khương Tiểu Soái còn ngáp ngắn ngáp dài đến phòng khám, Ngô Sở Úy đã chạy xong năm cây số và dọn dẹp phòng ốc gọn gàng đâu vào đấy.
Trong mắt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy chẳng khác nào đã lột xác hoàn toàn.
Trước đó vì sa sút mà tiều tụy đi nhiều, nhưng qua mấy ngày kiên trì rèn luyện, cơ thể vốn mềm nhão giờ đã săn chắc lại, gương mặt cũng dần sắc nét hơn, ngũ quan sáng sủa, ánh mắt tràn đầy tinh thần. Nhìn vào là thấy rõ sự cứng cỏi, khiến chính Khương Tiểu Soái—vốn là người từng dạy dỗ y—cũng phải âm thầm xúc động.
“Tôi định bắt đầu bằng bán hàng rong, gom được vốn rồi sẽ mở cửa hàng riêng.”
Khương Tiểu Soái dùng bút bi chọt chọt lên mặt bàn, ánh mắt lóe lên tia sáng, như ngầm tán thành.
“Con đường này cũng được, chỉ là vất vả không ít. Mà này, cậu biết rao không?”
“Chuyện nhỏ!” Ngô Sở Úy đầy tự tin.
“Vậy thử rao một tiếng tôi nghe xem nào.”
“Mài kéo đây—mài kéo mài dao đây—”
Tiếng rao đậm chất cổ xưa ấy được Ngô Sở Úy rao lên có hồn đến lạ. Khương Tiểu Soái không nhịn được bật cười, Ngô Sở Úy cũng nhe răng cười theo. Khương Tiểu Soái sững người—lâu lắm rồi mới thấy y cười sảng khoái như thế, không còn chút gò bó nào.
“Haiz… không biết khuyên cậu đổi lối sống như vậy là giúp cậu hay đang hại cậu nữa.” Khương Tiểu Soái chợt nhớ lại hồi Ngô Sở Úy mới đến, tuy hơi ngây ngô nhưng sống rất vui vẻ.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nhìn anh: “Sống rõ ràng một chút thì vẫn tốt hơn. Nhưng anh yên tâm, tôi đối với anh vẫn như trước. Chỉ cần anh không chán, tôi sẽ cười với anh mỗi ngày—và chỉ cười với một mình anh thôi.”
Khương Tiểu Soái chống trán nhìn xuống bàn. Quái lạ… sao lại thấy hơi cảm động vậy chứ?
“Nói đi cũng phải nói lại, bán hàng rong không dễ đâu, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Ngô Sở Úy gật đầu quả quyết: “Tôi đang chuẩn bị rồi.”
Khương Tiểu Soái ngạc nhiên: “Chuẩn bị gì? Tôi có thấy cậu làm gì đâu?”
“Chạy bộ mỗi ngày còn gì! Chạy dài, chạy ngắn, đeo bao cát mà chạy, thậm chí bưng cả nồi mà chạy—”
“Khoan đã khoan đã…” Khương Tiểu Soái ngắt lời: “Tạm thời cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn thành quản, lo nghĩ xem nên bán cái gì trước đi, cũng phải có kế hoạch chứ?”
Ngô Sở Úy trầm ngâm một hồi, rồi chậm rãi nói:
“Tôi muốn chọn cái gì đơn giản trước. Giày dép quần áo thì vốn cao, lấy hàng phiền phức. Trái cây rau củ vận chuyển khó, dễ hỏng. Tôi tính bán đồ ăn sáng, nhưng lại không biết làm dầu cháo quẩy, cũng không biết nướng bánh… nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cháo là hợp lý.”
“Bán cháo cũng được đấy,” Khương Tiểu Soái gật đầu. “Nấu khá đơn giản, nửa thăng gạo nấu được cả nồi lớn. Cậu chỉ cần mua cái thùng, vài chiếc giá, thêm ly nhựa là xong, vốn đầu tư cũng không nhiều.”
Ngô Sở Úy gật đầu đồng tình: “Tôi cũng tính vậy.”
Nói làm là làm. Gần tối, Ngô Sở Úy khiêng một túi gạo nhỏ từ tiệm về, Khương Tiểu Soái thì mua nồi niêu chén muỗng. Chuẩn bị xong xuôi, cả hai bắt tay vào nấu thử ngay tại phòng khám.
Tuy nhà Ngô Sở Úy không giàu, nhưng trên có hai chị gái, thành tích học hành lại tốt, thành ra từ nhỏ ít khi phải đụng tay việc nhà. Còn Khương Tiểu Soái thì khỏi nói—là độc đinh trong nhà, ai nỡ sai bảo? Vậy nên, hai người đứng trước bếp gas tay chân lóng nga lóng ngóng, loay hoay mãi mới vo sạch gạo, cho nước rồi bật bếp.
“Mẹ tôi hay bỏ tí kiềm khi nấu cháo, anh cho vào chút đi.” Ngô Sở Úy nhắc.
Khương Tiểu Soái xúc một muỗng kiềm cho vào.
“Hình như hơi đặc, thêm nước chút đi.”
Ngô Sở Úy rót thêm một ly nước.
“Hơi lỏng rồi… hay bỏ thêm tí gạo?”
Khương Tiểu Soái tiện tay bốc thêm một nắm gạo.
“Ủa, nhiều quá rồi hả? Thêm chút nước nữa?”
“…”
Cứ thế, anh một chén tôi một nắm, vốn chỉ định nấu thử hai bát cháo, rốt cuộc lại cho ra một nồi to đùng.
“Tôi thấy được rồi đấy.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy xoa tay múc một bát đưa Khương Tiểu Soái.
“Sao rồi, mùi vị thế nào?”
Cháo còn nóng bỏng, Khương Tiểu Soái chỉ húp thử một chút:
“Hơi loãng, nhưng mùi thì thơm.”
Ngô Sở Úy cũng nếm thử, gật đầu đồng tình:
“Đúng là không đặc lắm, mai tôi cho thêm chút gạo.”
“Thêm nữa thì cậu còn lời gì nữa? Nấu có một nồi cháo mà đã tốn gần ký gạo. Nấu kiểu này thì một bao gạo cũng chưa chắc ra nổi một thùng cháo. Tính luôn tiền ly nhựa, túi nilon, cậu bận cả ngày chỉ tổ lỗ.”
Ngô Sở Úy nhíu mày: “Nhưng cháo bán ngoài đường đặc lắm mà… chẳng lẽ người ta nấu kỹ hơn mình?”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh:
“Đó là vì họ bỏ thêm mủ thực vật.”
“Mủ thực vật?” Ngô Sở Úy nheo mắt nhìn.
Khương Tiểu Soái dựa lưng vào khung cửa, dáng vẻ ngầu vô đối:
“Sợ gì? Giờ mấy loại mủ này đều có lợi cho sức khỏe. Tôi dù sao cũng là bác sĩ, chẳng lẽ lại lừa cậu?”
Nếu là trước đây, Ngô Sở Úy hẳn sẽ nghiêm túc bác bỏ ngay lập tức. Sao có thể làm chuyện trái đạo đức như vậy chứ? Người ta mua cháo vì tiện lợi và an tâm, sao lại có thể trộn thứ giả vào? Làm ăn phải giữ chữ tín, đồng tiền là một chuyện, lòng tin giữa người với người mới là quan trọng…
Nhưng bây giờ thì—mẹ kiếp! Ông đây chỉ cần tiền, thì sao nào?
Bịch bịch bịch… chạy thẳng ra cửa.
“Đợi tôi—tôi đi mua sỉ một thùng về!”
Khương Tiểu Soái đứng phía sau gọi với theo:
“Nhớ đó—mua loại rẻ nhất!”
