Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 18

Lần đầu đi buôn, trong lòng Ngô Sở Úy không giấu nổi nỗi hưng phấn. Trời còn chưa sáng, y đã đạp chiếc xe ba bánh ra khỏi cửa. Trên xe là một thùng cháo cao đến nửa người, đầy ắp, đặc quánh, nhưng lại chưa tốn nổi nửa bao gạo—mấu chốt nằm ở một bình mủ thực vật ăn được. Cháo sánh đặc đong đưa trong thùng, lòng Ngô Sở Úy cũng nhấp nhô đầy hào hứng.
“Cháo đây!”
Y hô to trên con đường vắng, giọng vang vọng, tâm trạng đặc biệt phấn khởi.
Chạy xe tầm hai dặm, Ngô Sở Úy thấy một chỗ khá ổn—khu này có mấy hàng bán đồ ăn sáng, nhưng chủ yếu là bánh cuốn, bánh nướng, bánh bao… không ai bán cháo. Quá hợp. Y vội vàng dừng xe, sửa soạn đồ nghề, vừa định mở nắp thùng thì phát hiện trước mặt có một bác gái đứng chắn, mắt trừng trừng nhìn mình.
“Cô muốn mua cháo ạ?” Ngô Sở Úy cười hỏi.
“Cậu chiếm chỗ của tôi.” Bà bác sầm mặt nói.
Ngô Sở Úy vẫn cười:
“Đây là đất công, đâu có ai quy hoạch gì, cô cũng không thuê chỗ này, sao lại bảo là của cô?”
Bác gái bắt đầu sốt ruột:
“Cậu hỏi mấy người kia xem, ngày nào tôi chẳng bán ở đây?”
Ngô Sở Úy hiểu rõ luật ngầm trong giới buôn bán vỉa hè, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
“Cháu đã dừng xe rồi, bê lên cũng phiền, ngày mai cô ra sớm hơn thì được.”
Bác gái tức tối đặt ngay nồi điện xuống đất, trừng mắt nhìn y:
“Được, hôm nay tôi nhường chỗ cho cậu, để xem cậu có bán nổi hay không!”
Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, tiếp tục chuẩn bị đồ.
“Hoành thánh nóng hổi đây!”—Bà ta bắt đầu rao to.
Ngô Sở Úy cũng không kém cạnh, gân cổ hô lớn hơn:
“Cháo đây! Một tệ một ly!”
Bác gái bên cạnh bắt đầu lầm bầm:
“Trai tráng khỏe mạnh, việc gì không làm, lại đi bán cháo? Học hành chẳng đến đâu. Con trai tôi học chính quy, giờ làm ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày ngồi văn phòng, đâu phải cực khổ thế này? Thứ này đúng là mạng nghèo từ kiếp trước…”
“Chuẩn, mạng nghèo từ kiếp trước thật.” Ngô Sở Úy vừa nói vừa điềm nhiên lật giá múc cháo:
“Con trai bà làm nhà nước rồi, thế sao bà còn phải ra đây bán hàng?”
Bác gái đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi mà không biết cãi thế nào. Ngô Sở Úy mặt không biến sắc, hồn nhiên hỏi tiếp:
“Cho tôi một bát hoành thánh.”
“Được, mới ra lò, múc cho cậu liền!”
Thời gian từng chút trôi qua, bác gái bắt đầu bận rộn, không còn hơi đâu đấu võ mồm nữa. Ngô Sở Úy lúc này mới nhận ra—lời bà ta nói không phải vô lý. Ai đi ngang cũng nhìn cháo y một cái, rồi vòng sang bên kia mua hoành thánh.
Nửa tiếng trôi qua, y chưa bán nổi một ly cháo.
Bác gái vừa bán vừa ngân nga ca hát, ánh mắt liếc sang đầy giễu cợt, đâm thẳng vào tim Ngô Sở Úy.
Cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên—một cô gái tầm hai mươi, rõ ràng là bị mặt mũi của Ngô Sở Úy hút đến.
“Cho em một ly cháo.”
Ngô Sở Úy hơi ngẩn ra, lập tức mở nắp thùng, cầm giá lên múc. Giá múc vẽ một đường cong đầy tiêu sái trong không trung, khiến cô gái mắt sáng rỡ, gần như lộ cả hình trái tim.
Chỉ tiếc là…
Mẹ nó! Cái giá rớt tõm vào thùng cháo rồi.
Ngô Sở Úy đứng chết lặng bên cạnh thùng, trừng mắt nhìn.
Thùng sâu như thế, chắc chắn cái giá đã rớt xuống đáy, muốn lấy thì chỉ có cách… thọc nguyên cánh tay vào.
“Ơ… ngại quá.” Cô gái lúng túng rút lui.
Ngô Sở Úy đứng đó vò đầu bứt tóc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách. Chỉ còn nước quay về lấy giá ra. Vừa đẩy xe ngang chỗ bác gái, bà ta lập tức tranh thủ châm chọc:
“Ối chà, cái giá này toàn vi khuẩn, rớt vào cháo rồi thì coi như bỏ, thùng cháo đó khỏi bán được nữa!”
Ngô Sở Úy nghiến răng ken két, lặng lẽ đạp xe quay về.
Nghe thấy tiếng bánh xe lệt xệt ngoài cửa, Khương Tiểu Soái đoán ngay là y đã về, liền bước ra hỏi:
“Giỏi nha! Bán nhanh dữ vậy?”
“Nhanh cái đầu anh á, giá múc cháo rớt vô thùng rồi.”
“…”
Mở nắp ra xem, nồi cháo lúc đi còn loãng, lúc về đã đặc sánh lại. Ngô Sở Úy dứt khoát đổ đi hơn nửa nồi. Móc giá ra xong, y không đổ phần cháo ấy vào lại, mà đổ thêm nửa thùng nước, nửa bình mủ thực vật, khuấy đều lên—vẫn là một thùng đầy ụ.
“Nửa thùng còn lại để tối bán!”
Nói xong, Ngô Sở Úy lại đạp xe ba bánh, hùng hổ xuất phát lần nữa.
