Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 19

Bảy giờ tối, Trì Sính ngồi xe chấp pháp xuất phát.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức đi làm, vốn dĩ nên ra hiện trường từ sáng sớm, nhưng vừa đến đơn vị, hết lãnh đạo lớn nhỏ trong cục lại lần lượt gọi vào văn phòng uống trà. Lãnh đạo trò chuyện xong, đến lượt đồng nghiệp chen nhau bắt chuyện làm thân. Hắn còn chưa kịp tự giới thiệu, người ta đã biết rõ: ba hắn là tổng bí thư thành ủy, còn chú ba thì chính là cục trưởng cục chấp pháp quản lý thành phố. Ai cũng vừa nghe ngóng vừa tỏ vẻ tò mò, không hiểu sao người có lai lịch như vậy lại xuống tận cơ sở.
Đã tan ca từ lâu, nhưng Trì Sính cứ khăng khăng đòi đi làm nhiệm vụ thực tế, đại đội trưởng nghe vậy liền không nói hai lời, đặt túi xuống, đích thân lái xe đưa hắn đi.
Trời về đêm, kính chắn gió phủ một lớp sương mỏng, ánh đèn đường phản chiếu qua màn sương trở nên mông lung hư ảo. Trên phố vẫn còn nhộn nhịp, cái lạnh buổi tối chẳng hề làm giảm nhiệt huyết của những người bán hàng rong. Tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, mùi thức ăn đủ loại theo gió lùa vào xe qua từng khe cửa.
Ngô Sở Úy đang ở trên con phố đó, bên trái là một bác trung niên bán khoai nướng, bên phải là một anh chàng bày giày dép.
“Này!” Ngô Sở Úy bắt chuyện với anh chàng bán giày: “Anh làm cái này được bao lâu rồi?”
Người kia ngồi xổm dưới đất hút thuốc, trả lời lãnh đạm: “Hơn hai năm rồi.”
“Đã từng bị thành quản bắt chưa?”
Người kia cười cười: “Chưa từng.”
Ngô Sở Úy ngạc nhiên: “Ghê vậy! Làm sao tránh được?”
Đợi mãi không thấy trả lời, cuối cùng ông bác bên cạnh lên tiếng.
“Vì cậu ta chính là thành quản.”
Đôi mắt Ngô Sở Úy lập tức sáng rực lên giữa màn đêm.
“Ban ngày làm thành quản, tối tan ca ra đây bày hàng. Cũng vì bất đắc dĩ thôi, nhà tôi hai đứa nhỏ, dựa vào đồng lương cố định đó thì nuôi kiểu gì cho nổi.”
Ngô Sở Úy tặc lưỡi thở dài. Hóa ra, ai cũng có nỗi khổ riêng.
“Vậy sau này tôi theo anh, chắc không bị bắt nữa chứ?”
Anh kia nhổ bã thuốc, đầy tự tin đáp: “Tạm coi là vậy.”
Chưa kịp dứt câu, đèn xe thành quản từ xa đã lóe sáng. Gương mặt người kia lập tức biến sắc, nhanh nhẹn thu dọn giày dép, kéo đồ chạy ngược hướng. Mấy người khác cũng vội vã tản đi theo.
Ngô Sở Úy còn đang do dự nên chạy hay không thì thấy bác bên cạnh vẫn ung dung, chẳng hề có ý định dọn hàng.
“Sao chú không chạy?”
Bác trai rất tự tin, chỉ tay về phía một người đàn ông vạm vỡ đang bán dưa hấu: thân cao hơn mét tám, mặt mày dữ tợn, bắp tay xăm trổ đầy hình, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.
“Thằng đó gọi là Hắc Tử, vẫn luôn che chở tụi tôi. Thành quản bình thường chẳng ai dám đụng đến nó. Nó mà vung tay lên là ba người nằm luôn, không có gì phải sợ!”
Vừa dứt lời, xe thành quản dừng ngay trước sạp Hắc Tử, hai người bước xuống.
Bác lại chỉ về phía đại đội trưởng đi cùng Trì Sính, thì thầm: “Nhưng tên nhóc kia thì khác. Nó ra tay rất nặng. Cái Lý Tam Nhi bán đồ khô bên kia bị nó đánh gãy tay đó.”
Trời tối đen, Ngô Sở Úy nhìn không rõ ai là ai.
Hai người chấp pháp tiến tới sạp Hắc Tử, nói gì đó không nghe rõ, chưa được bao lâu đã bắt đầu lời qua tiếng lại. Đại đội trưởng đẩy Hắc Tử một cái, Hắc Tử lập tức phản ứng đẩy trả. Ngô Sở Úy còn đang thầm nghĩ: “Hay lắm, dám phản kháng”, thì thấy người đi cùng đại đội trưởng — chính là Trì Sính — tung một cước, đá bay Hắc Tử.
Người được bác trai ca tụng “một đấm ba thằng” lập tức ngã dúi vào sạp dưa hấu, dưa vỡ nát, tung tóe khắp mặt đường, nhìn như cảnh máu não văng tung tóe.
Tiếng la thất thanh vang khắp phố. Bác trai đẩy xe khoai nướng hốt hoảng bỏ chạy.
Ngô Sở Úy không thấy rõ mặt Trì Sính, chỉ thấy Hắc Tử nằm sõng soài dưới đất không gượng dậy nổi.
Chợ đêm tan tác, người bán rong tháo chạy sạch sành sanh, chỉ còn lại một mình Ngô Sở Úy vẫn trụ vững giữa phố.
Chẳng bao lâu, hai thành quản tiến tới trước mặt y.
Trì Sính liếc mắt nhìn y. Chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che nửa khuôn mặt, chỉ thấy phần cằm sắc nét cùng làn môi mím chặt lạnh lùng. Một điếu thuốc kẹp nơi miệng, dẫu bị bóng hai người phủ kín, y vẫn toát lên vẻ ung dung khó hiểu.
Khói thuốc khiến Ngô Sở Úy giữ được bình tĩnh.
Đại đội trưởng mở lời trước.
“Không biết chạy à?”
“Hả, bị dọa ngu rồi sao?”
“Ê, thằng ngu, tao nói chuyện với mày đấy!”
“Muốn ăn đòn mới chịu chạy à?”
“…”
Đại đội trưởng cứ lải nhải, Ngô Sở Úy chẳng buồn đáp. Mãi đến khi y ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với đôi đồng tử lạnh như băng của Trì Sính. Sau đó, y xoay người… chậm rãi ôm lấy thùng cháo… rồi lại quay đầu nhìn chiếc xe ba bánh đậu cách đó không xa…
Trong đôi mắt đen của Trì Sính, chỉ còn ánh sáng khác thường từ ánh nhìn của y.
Bất ngờ, Ngô Sở Úy xoay người, hất nguyên thùng cháo lên người Trì Sính.
…
Phố đêm lặng ngắt như tờ.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng đại đội trưởng.
Ngô Sở Úy cứ nghĩ Trì Sính sẽ né tránh, ai ngờ hắn lại đứng im chịu trận, để cháo đặc nhớt dính từ đầu đến chân.
Chạy! Không chạy thì xong đời!
Ngô Sở Úy không ngoảnh đầu, co chân chạy như bay về phía tây, mặc kệ xe ba bánh, bỏ luôn cả thùng cháo.
Đại đội trưởng phản ứng nhanh, vòng ra chặn đầu y.
Dưới chân Ngô Sở Úy có viên gạch, y cúi người nhặt lên, nện mạnh vào trán mình — rắc! Gạch vỡ làm đôi!
“Đến đây! Có giỏi thì nhào vô!”
Đại đội trưởng cứng họng, trợn mắt.
Ngô Sở Úy lại nhặt thêm một viên khác, nện lần nữa, vừa đập vừa hét: “Sao không đánh tiếp đi? Không phải các người thích chấp pháp bằng bạo lực lắm sao?”
Chân đại đội trưởng mềm nhũn.
Trì Sính đột ngột bước tới. Ngô Sở Úy cảm thấy một áp lực cực lớn bao trùm, giống như mây đen kéo tới đỉnh đầu, trong khoảnh khắc, trời đất đảo chiều.
Y lập tức ném cục gạch, quay đầu bỏ chạy. Lúc chạy thậm chí còn như có lửa dưới chân, nhanh đến nỗi cuốn cả gió.
Trên người Trì Sính vẫn dính đầy cháo, nhầy nhụa vướng víu, cử động không linh hoạt, không đuổi theo.
Ánh mắt hắn vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ xíu kia đang lấp ló phía xa, ánh mắt lạnh lẽo — tốt nhất là đừng để ông đây bắt được mi!
