Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 2

Nhạc Duyệt đanh đá, nhưng Ngô Kỳ Khung đã quen rồi. Y chẳng buồn so đo, chỉ cúi người nhặt lại cái túi bị cô ném, cười hì hì nhét vào tay cô:
“Nếu em không thích anh béo, anh có thể giảm cân vì em.”
“Thôi khỏi. Vấn đề không nằm ở mấy chục ký mỡ đâu, mà là cái tính keo kiệt hết thuốc chữa của anh kìa! Dẫn em đi dạo phố thì chỉ dám ghé hàng giảm giá, đi siêu thị thì vác hàng khuyến mãi về, nhà thì chọn đúng chỗ không mạng, không điều hòa. Chị em bạn bè em người ta đều đi xe riêng, còn em vẫn phải chen chúc xe buýt, tàu điện ngầm!”
Ngô Kỳ Khung dịu giọng dỗ dành: “Bắc Kinh đông đúc thế, giá xăng lại cao, mua xe không kinh tế đâu em.”
“Đúng, tiền lương một tháng của anh hơn hai ngàn, vật giá thì leo thang, nuôi bạn gái đúng là lỗ vốn to. Vậy nên, vì tiết kiệm cho anh, chúng ta chia tay đi!”
“Đừng mà…” Ngô Kỳ Khung mềm giọng năn nỉ, “Anh tiêu tiền cho em chưa bao giờ tiếc.”
“Phải rồi, cả tháng chỉ có hai ngàn, tiếc với tiếc cái gì? Anh cố hết sức cũng chỉ mời nổi em chén nước đậu xanh với hai cái bánh vòng. Sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm, mà lại thành kiểu sáng 9 tối 5, không bằng mấy đứa học nghề. Bạn em, đứa chưa học hết cấp 3 mà giờ đi BMW rồi. Còn anh, không có nổi BMW thì chí ít cũng phải có Passat chứ?”
Ngô Kỳ Khung lau mồ hôi trên trán cho cô, cười hề hề: “Em đừng nóng, đợi vài năm nữa anh mua.”
“Vài năm nữa? Với cái mức lương lẹt đẹt của anh? Còn trông mong mua xe? Nhà thì dột, nằm sát thùng rác. Mà anh còn dám rủ em về ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, đúng là cái tên cũng nghèo như số. Thôi, anh về đi, bảo với mẹ anh là chúng ta chia tay rồi.”
Nhạc Duyệt quay người định bỏ đi, nhưng Ngô Kỳ Khung níu tay cô lại. Hai người lôi kéo, khiến con chó nhà bên sủa ầm lên.
“Thật sự… không còn cơ hội nào nữa sao?” Mắt Ngô Kỳ Khung đỏ hoe.
Thực lòng, dù Nhạc Duyệt chua ngoa nhưng cũng không phải người nhẫn tâm. Nếu cô thực sự vô tình, đã chẳng đợi đến tận hôm nay mới nói chia tay. Nhìn dáng vẻ Ngô Kỳ Khung lúc này, cô cũng xót. Nhưng tình cảm đã nhạt, thì phải dứt khoát thôi. Nếu cứ dây dưa mãi, thì còn kéo dài đến bao giờ?
“Ngô Kỳ Khung, em nói thật. Em không chê anh nghèo, em chỉ thất vọng vì anh không có chí tiến thủ. Từ lúc quen nhau đến giờ, anh chưa từng làm chuyện gì có chút đột phá. Dù anh nổi nóng với em, cãi nhau với em, em còn thấy có chút cảm xúc. Nhưng anh thì sao? Nhút nhát! Rụt rè! Lúc nào cũng dè dặt, cẩn trọng. Nói hay thì là điềm đạm ổn định, nói thật ra thì là vô dụng!”
Dưới trụ điện sau lưng Nhạc Duyệt có một cục đá. Ngô Kỳ Khung nhìn nó, bất giác nhớ đến một đoạn tiểu thuyết từng đọc trong “Sớm Nắng Chiều Mưa”, nam chính vì níu kéo tình yêu mà lấy đá đập đầu, cảm động trời đất.
“Anh… anh có thể chết vì em.” Ngô Kỳ Khung buột miệng.
Nhạc Duyệt không thèm chớp mắt, nhếch mép cười khẩy: “Không cần anh chết, anh chỉ cần rạch một nhát lên tay thôi là tôi gọi anh một tiếng… ba!”
Ngô Kỳ Khung run rẩy bước tới bên cục đá, cúi người nhặt nó lên, tay run như cành khô gặp gió. Y gắng sức nắm chặt, quay đầu nhìn Nhạc Duyệt, mặt mũi méo xệch.
“Anh… anh đập thật đấy, em đừng có hối hận.”
Nhạc Duyệt chỉ liếc qua, chẳng buồn để tâm, quay mặt đi.
Bốp!
Nhạc Duyệt lập tức quay phắt lại, mặt tái nhợt.
Ngô Kỳ Khung ngã vật xuống đất, toàn thân co giật, đầu đầy máu.
“Đại Khung! Đại Khung, anh đừng dọa em! Có ai không! Có người tự sát!!!”
