Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 20

“Phụt—”
Quách Thành Vũ phun cả ngụm nước lên kính chắn gió, cười đến run rẩy cả người.
Xe hắn đậu bên đường, vốn định xem thử Trì đại công tử chấp pháp thế nào, nào ngờ lại được chứng kiến một màn kịch kinh điển — Trì Sính bị người ta hất cả thùng cháo vào người, còn để tên bán hàng rong kia chạy thoát. Trì Sính là ai chứ? Người không giành được phần hơn thì cũng tuyệt đối không để bị thiệt. Quách Thành Vũ cho dù có ngông nghênh cỡ nào, cũng không dám xung đột trực diện với Trì Sính. Tên bán hàng rong này đúng là mở rộng tầm mắt cho hắn.
“Ui da…” Quách Thành Vũ ôm bụng cười đến đau quặn: “Người này… chẳng lẽ là cậu bỏ tiền thuê đến để chọc tức Trì Sính à?”
Lý Vượng cũng không nhịn được cười theo: “Hoàn toàn không quen biết.”
Ngón tay Quách Thành Vũ gõ nhịp trên vô lăng, hứng thú nói: “Vậy thì… đi bái kiến vị thần nhân dân kia một chút.”
Thế là, Quách Thành Vũ lái xe đuổi theo Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chạy như bay, chạy đến mức phổi như muốn phun ra khỏi miệng. Vừa tới trước phòng khám, y thắng gấp một cái, vụt vào trong như tên bắn, để mặc ánh mắt đầy ngờ vực của Khương Tiểu Soái, lập tức lao vào phòng, khóa cửa đánh cạch.
“Sao thế?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy thở hổn hển: “Thành quản đuổi theo tôi.”
Chưa dứt câu, bên ngoài đã vang lên tiếng xe phanh gấp.
“Nhất định đừng nói là tôi ở đây!” Ngô Sở Úy dặn nhanh như bắn súng.
Khương Tiểu Soái ngó ra cửa sổ, âm thầm tặc lưỡi — chế độ của thành quản tốt dữ? Lái hẳn Mercedes Benz đi chấp pháp…
Quách Thành Vũ xuống xe, hỏi lại cho chắc: “Cậu chắc tên đó chạy vào đây chứ?”
Lý Vượng gật đầu: “Tôi tận mắt thấy hắn chui vào chỗ này.”
Quách Thành Vũ lắc lư tiến đến cửa, dưới ánh nhìn cảnh giác cao độ của Khương Tiểu Soái. Bên ngoài quá tối, hắn không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ thấy đường nét mơ hồ mà thanh tú.
“Có chuyện gì không?” Khương Tiểu Soái hỏi, giọng dửng dưng.
Quách Thành Vũ cười niềm nở: “Khám bệnh.”
Khương Tiểu Soái xoay người đi vào, Quách Thành Vũ cũng thong dong theo sau.
Hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này Quách Thành Vũ mới nhìn rõ mặt Khương Tiểu Soái, ánh mắt hắn lập tức như bị dính keo — quên luôn cả lý do mình đến đây. Ánh mắt tràn đầy thăm dò từ trên xuống dưới, tựa như muốn lột sạch lớp da bên ngoài để xem bên trong gói nhân gì.
Khương Tiểu Soái hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đáp lại ánh nhìn đó bằng vẻ mặt lãnh đạm.
“Chỗ nào không khỏe?” Giọng anh chuyên nghiệp.
Quách Thành Vũ nghiêng đầu sát lại, thấp giọng nói: “Cậu đoán xem?”
Khương Tiểu Soái mở môi, nhẹ nhàng nói: “Bệnh phụ khoa mời đến bệnh viện phụ sản, ra cửa quẹo trái ba mươi mét, bắt hai tuyến xe là tới.”
“Cậu đẹp trai ghê.” Quách Thành Vũ nhếch môi trêu chọc.
“Năng lực yếu thì mời đến bệnh viện Đồng Nhân.”
“Cậu thích đàn ông phải không?”
“Thần kinh thì mời đi bệnh viện An Định.”
Quách Thành Vũ không nản, rút lấy bệnh án từ dưới khuỷu tay Khương Tiểu Soái, u oán hỏi: “Vậy… nếu là tâm bệnh thì sao?”
Khương Tiểu Soái lạnh nhạt đáp: “Xin gọi 110 trực tiếp.”
Quách Thành Vũ rũ mắt cười khẽ, cố ý nhấn từng chữ: “Khương – Tiểu – Soái… Tôi nhớ kỹ rồi.”
Cùng lúc đó, Trì Sính về đến nhà.
Cháo trên người đã đông lại thành từng lớp đặc sệt, dính như keo con voi. Chỉ nhìn thôi đã buồn nôn. Hắn vứt quần áo vào góc, bước vào nhà tắm, dự định gội đầu trước.
Kết quả là, tắm hơn nửa tiếng, dùng hết sữa tắm, dầu gội, dầu xả, thậm chí lấy cả bàn chải đánh giày ra chà — mà vẫn không rửa sạch cái thứ cháo đó trên tóc.
Mẹ nó… trong đó rốt cuộc bỏ bao nhiêu mủ thực vật vậy hả?!
Đời hắn từng thấy đủ loại buôn bán lươn lẹo, nhưng chưa từng thấy đen tối đến mức này. Nếu loại cháo này mà ăn vào, liệu có khiến ruột gan dính chặt lại với nhau không?
Quá ngứa ngáy khó chịu, Trì Sính đội mũ lưỡi trai, ôm Túi Dấm Nhỏ (con rắn cưng) đi đến tiệm làm tóc.
“A—!”
Một tiếng hét xé họng vang lên từ nhân viên nữ — y như bị sét đánh, khiến cả chủ tiệm cũng phải chạy ra xem. May mắn là chủ tiệm không sợ rắn, còn tò mò sờ thử đầu Túi Dấm Nhỏ.
“Con rắn này đẹp thật đấy, màu rất đều.”
Trì Sính chỉ nói hai chữ: “Cắt tóc.”
Chủ tiệm đích thân ra tay, tháo mũ của Trì Sính xuống. Khóe môi ông chủ co giật liên tục — muốn cười, rất muốn cười! Nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh như băng kia phản chiếu trong gương… hắn thực sự không dám!
“Cắt kiểu gì ạ?” Giọng dò hỏi cực nhẹ.
Trì Sính liếc vào gương: “Anh thấy sao thì làm, chỉ cần gỡ được cái thứ dính trên tóc tôi là được. Cắt kiểu gì cũng được.”
Chủ tiệm thử dùng tay gỡ, lại dùng lược, rồi cả khăn ướt và dao cạo… đều không xong. Sau một hồi giằng co, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt bi thảm cùng cực:
“Vậy… tôi chỉ có thể cạo trọc cho anh thôi.”
