Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 22

Trì Sính dừng xe trước cửa một sàn nhảy cao cấp ở Tam Lý Truân, bước vào với dáng vẻ trầm ổn, khí thế khó ai sánh được.
Trong phòng VIP đã có năm, sáu người chờ sẵn.
Vừa nghe tiếng cửa mở, một người đàn ông trung niên đeo kính nhanh chóng bước ra đón, hạ giọng nói:
“Trì thiếu, người đã bắt về rồi. Thằng nhóc đó định chuồn ra nước ngoài.”
Trì Sính không nói một lời, đi thẳng tới sofa ngồi xuống, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ phức tạp dừng lại trên người Tiểu Long.
Tiểu Long sợ đến phát run, vừa khóc vừa bò đến cầu xin tha thứ.
“Anh Trì, em không có ý phản bội anh đâu. Hôm đó là ba anh cử một đám cớm rượt em tới tận ngoại ô, em hoảng quá nên mới ngớ người. Ông ấy tìm em nói chuyện, phía sau còn nguyên một hàng cớm cầm súng, em nào dám không nhận chứ!”
“Mẹ mày còn định gạt ai nữa?” Gã đàn ông bên cạnh Tiểu Long nổi đoá, vung tay tát một cái nảy lửa, “Rõ ràng chuyện là do mày làm! Cái cú điện thoại gọi đến Thành ủy bọn tao tra rồi — chính là số của Quách Thành Vũ! Lúc lão đại lái xe đến ngoại ô, mày đã cao chạy xa bay!”
Tiểu Long không còn cách nào biện minh, chỉ cố vùng khỏi người đang giữ mình, quỳ sụp xuống bên chân Trì Sính, khóc rống lên.
Trì Sính đưa tay vuốt đầu cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt như thể đang nói chuyện với một con chó nhỏ:
“Khóc đủ chưa? Đứng dậy nhảy cho tôi xem.”
Tiểu Long ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, run run hỏi:
“Anh không giận nữa sao?”
Trì Sính hất cằm ra hiệu: Cứ nhảy đi đã.
Tiểu Long hoảng loạn đứng dậy, ra giữa sàn nhảy bắt đầu uốn éo theo điệu nhạc sôi động. Thân thể mềm dẻo, gợi tình, mỗi động tác như muốn câu hồn đoạt phách. Thấy Trì Sính mỉm cười, thần kinh căng như dây đàn của cậu ta cuối cùng cũng giãn ra. Cậu nhẹ nhàng cởi khuy áo, ngón tay lướt hờ lên vai, từng động tác đều quyến rũ chết người.
“Mày thấy cậu ta đủ lẳng lơ chưa?” Trì Sính hỏi Cương Tử.
Cương Tử cười nham hiểm: “Cũng được đấy.”
Trì Sính quay sang hỏi những người còn lại:
“Còn tụi bây thì sao?”
Mấy gã kia nhao nhao gật đầu vỗ tay, tiếng cười dâm ô vang cả phòng.
“Vậy thì để lại cho tụi bây chơi, tao không có hứng.”
Vừa bước đến cửa, Tiểu Long dường như chợt hiểu ra điều gì, vùng vẫy gào khóc muốn lao tới, nhưng bị mấy gã đàn ông giữ chặt lại.
“Anh Trì! Đừng vậy mà! Em biết sai rồi! Em sai thật rồi còn không được sao…”
Cương Tử theo sau Trì Sính. Trì Sính liếc hắn một cái, Cương Tử lập tức cúi đầu, ghé tai lại gần.
“Trông chừng kỹ, đừng chơi chết nó.”
“Rõ.”
Trì Sính vừa bước ra ngoài, còn chưa kịp hít thở không khí trong lành, thì thấy có kẻ đang đá xe mình.
“Mẹ kiếp! Xe của thằng nào đây? Đậu chắn hết đường ông, có biết không? Không dẹp tao đạp luôn bây giờ!”
Người đá xe không ai khác chính là Vương Chấn Long. Hắn cũng hay lui tới khu này, nhưng đường Tam Lý Truân chật hẹp, khó tìm chỗ đậu. Vừa không đậu được xe, vừa mất mặt với bạn gái, thấy chiếc xe kia trông chẳng có vẻ gì là đáng tiền, hắn liền trút giận bằng cách đạp đá loạn xạ.
Trì Sính không lên tiếng, lặng lẽ đi tới.
Vương Chấn Long gầm lên:
“Ê thằng trọc! Xe này của mày à? Lái đi cho ông!”
Nhạc Duyệt ngẩng đầu nhìn Trì Sính — người bị gọi là “thằng trọc” đang mặc một chiếc quần cảnh sát, khoác ngoài là áo xám giản dị, không đeo đồng hồ, không phô trương. Thế nhưng chỉ với một động tác mở cửa xe, đã khiến tim cô như bị lực hút kéo mạnh lên chiếc xe đó.
Một sức ép vô hình khiến người ta nghẹt thở.
Trì Sính không đáp lại, chỉ lạnh lùng liếc Vương Chấn Long qua khe cửa kính xe.
Vương Chấn Long hằn học:
“Còn đứng trơ ra đó làm gì? Cút ngay cho tao!”
Trì Sính chẳng buồn liếc lại, yên lặng quay đầu, lái xe rời đi, từ đầu đến cuối không nói lấy một lời.
…
Hơn một giờ sáng, Vương Chấn Long và Nhạc Duyệt mới rời khỏi sàn nhảy. Hắn uống quá nhiều, trên đường liên tục giở trò sàm sỡ. Không hiểu sao hôm nay Nhạc Duyệt thấy ghê tởm vô cùng, gạt phăng bàn tay bẩn thỉu của hắn ra, tự mở cửa chui vào xe trước.
Trên đường đi, trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh Trì Sính.
Phải diễn tả thế nào nhỉ? Không thể gọi là đẹp trai xuất sắc, nhưng lại có một loại mị lực rất đàn ông. Trán cứng như đá, bờ vai rộng như núi, cánh tay vững chãi ấy chỉ cần giơ lên là đủ để ôm trọn cô. Bàn tay mở cửa xe lạnh lùng đó… liệu có thể bóp nát cả cô không?
Một khúc cua gấp cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Duyệt.
“Anh lái cho đàng hoàng chút đi được không?” Cô bực bội quát.
Đầu óc Vương Chấn Long mơ hồ, tầm nhìn chỉ còn rẽ trái rẽ phải hỗn loạn. Hắn đỏ gay mặt, tay run run xoay vô lăng, càng thấy xe phía trước tránh né thì hắn càng rú ga lao tới.
…
Năm phút sau.
Một tiếng thét xé toạc màn đêm.
Trong điểm mù của camera giám sát, một chiếc xe lao lên bệ đá ven đường rồi lật nghiêng. Kính chắn gió vỡ nát, đầu xe biến dạng hoàn toàn. Vì đã thắt dây an toàn từ trước nên Nhạc Duyệt chỉ bị thương nhẹ, vẫn còn tỉnh táo. Còn Vương Chấn Long thì thê thảm. Hắn vốn chẳng bao giờ cài dây an toàn, nửa người bị kẹt trong phần thép xe biến dạng, máu me đầm đìa, ngất lịm tại chỗ.
Nhạc Duyệt chỉ liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn tiếp. Như kẻ phát điên, cô loạng choạng bò ra khỏi xe.
Cửa mở, cô vừa lết được ra liền ngã ngồi bệt xuống đất.
Trước mắt cô, một đôi giày da bóng loáng hiện ra. Quần cảnh sát gọn gàng phủ xuống đôi giày ấy. Trong ánh mắt hoảng loạn, Nhạc Duyệt ngẩng lên, bắt gặp chiếc áo khoác xám quen thuộc, và gương mặt mang theo nụ cười lạnh như băng của Trì Sính.
