Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 23

Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là trận tuyết lớn đầu tiên kể từ khi vào đông. Đế giày cao cà qua cà lại trên mặt đất, trơn trượt chẳng khác gì sân băng. Xem ra tối nay lại chẳng về được, vẫn phải ngủ lại phòng khám thôi.
Trong phòng nghỉ, Ngô Sở Úy ngồi khoanh chân trên chiếc giường đơn, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, miệng thì thào tụng niệm.
Khương Tiểu Soái búng “tách” một cái vào trán y:
“Lầm bầm cái gì vậy?”
“Đừng quậy.” Ngô Sở Úy gạt tay Khương Tiểu Soái đang chọc chọc mình ra, “Tôi đang tu luyện tính tình, thể ngộ trí tuệ.”
Khương Tiểu Soái lật mu bàn tay Ngô Sở Úy lên, thấy cả mảng tím bầm. Dù y không nói, Khương Tiểu Soái cũng biết — lại bị người ta ức hiếp ngoài đường rồi, về nhà chỉ biết cầu may. Nhưng như thế cũng tốt, có cảm xúc là còn có phản ứng. Người ta tổn thương mình mà mình biết giận, chứng tỏ vẫn chưa chai lì, chưa tuyệt vọng với cuộc đời này. So với vô tâm vô phế, còn biết đau thì vẫn là người.
Hồi lâu sau, Ngô Sở Úy mở miệng:
“Tôi không muốn bán hàng rong nữa.”
Khương Tiểu Soái liếc nhìn y:
“Cảm thấy không có tôn nghiêm? Không có địa vị xã hội? Không bằng công việc trước kia nên mất mặt đúng không?”
“Không phải.” Ngô Sở Úy thở dài, “Tôi vừa mới tính thử, làm một tuần lễ, tổng cộng lời được hai trăm tệ. Nhưng mà tôi đã bỏ ra tiền mua hai chiếc xe ba bánh, hai cái thùng inox, ba cái giá… cộng lại còn lỗ vốn.”
Lỗ là cái chắc. Mới làm được một tuần mà đã gặp hai vụ lớn, nhìn vậy chứ cái nghề bán rong này cũng hiểm họa rình rập.
“Thế cậu định tính sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy đắn đo một lát rồi đáp:
“Tôi muốn ra đường… biểu diễn.”
Cơ mặt Khương Tiểu Soái co giật từng cơn.
“Tôi tính rồi. Bán hàng rong phải đầu tư vốn, phải tích trữ hàng hóa, rủi ro cao. Còn biểu diễn ấy à, chỉ cần dựa vào bản lĩnh tuyệt học, lấy thân thể kiếm cơm, vừa rẻ vừa dễ sống.”
“Vấn đề là cậu có bản lĩnh gì mà biểu diễn?”
“Thiết Đầu Công!”
“…”
…
Đường hầm gió lạnh hun hút, nhưng giờ lại rộn ràng hơi người. Một đám đông chen chúc xung quanh sân biểu diễn, càng xem càng phấn khích.
Chiếc máy ghi âm cũ kỹ vặn đến mức to nhất, phát ra đủ loại âm thanh rè rè chát chúa.
“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh cưỡi ngựa! Quan Công mặt đỏ chém giữa chiến trường! Điển Vi mặt vàng, Tào Tháo mặt trắng, Trương Phi mặt đen gầm—vút—bốp!”
Những lời trước đều do máy phát, nhưng tiếng “bốp” cuối cùng là thật – chính là tiếng viên gạch đập vào đầu, giòn tan gấp mấy lần âm thanh giả!
“Hay quá!”
Tiếng hò reo vang khắp đám đông, xen lẫn vài tiếng hét thất thanh và tiếng khóc của mấy đứa nhỏ bị dọa phát khiếp.
Ngô Sở Úy đeo mặt nạ, chỉ chừa lại đôi mắt sắc sảo, liên tục đảo quanh đề phòng thành quản đột kích.
Dưới chân chất đống những mảnh gạch vỡ — đều là do y nhặt về, đựng trong bao tải. Bên cạnh có một hộp giấy, ai ném tiền vào, Ngô Sở Úy đều cúi đầu nói cảm ơn.
…
“Đường hầm khỏi vào, lạnh lắm, bên trong toàn ăn mày.” Đại đội trưởng khuyên Trì Sính.
Trì Sính không để tâm, sải bước tiến thẳng vào trong.
“Thiên vương màu tím nâng bảo tháp! Ma quỷ màu lục đấu dạ xoa! Hầu vương màu vàng, yêu tinh màu bạc, tinh linh màu xám, cười—ha—bốp!”
Đại đội trưởng cau mày:
“Sao hôm nay ồn ào vậy trời?”
Cả hai nhanh chóng đi sâu vào giữa đám đông. Trì Sính cao to, dù đứng vòng ngoài cũng nhìn rõ mọi chuyện. Đại đội trưởng thì thấp bé, không chen vào được, đành hỏi người phía trước:
“Trong đó có gì thế?”
“Thiết Đầu Công đang biểu diễn!” Người kia đáp, rồi lập tức quay đầu lại xem tiếp.
Đại đội trưởng lập tức nhớ ra tên bán hàng đổ cháo rồi bỏ chạy lần trước, lạnh giọng:
“Bây giờ không thịnh hành múa lửa nữa, chuyển sang đập đầu bằng gạch? Một tuần mà tôi gặp hai thằng thần kinh…”
Ánh mắt Trì Sính sắc như dao, khoét thẳng vào trung tâm đám đông — đôi mắt đen long lanh lộ ra sau mặt nạ kia, là cặp mắt mà hắn không thể lầm được: Cuối cùng cũng bắt được mày!
Đại đội trưởng vừa định la lên giải tán đám đông, Trì Sính đã giơ tay cản lại.
Đúng lúc đó, không khí biểu diễn lên đến đỉnh điểm. Đám đông cổ vũ cuồng nhiệt, tiền giấy bay lả tả, khiến tinh thần Ngô Sở Úy càng phấn chấn. Hai thành quản trà trộn trong đám đông cũng chưa kịp phát hiện ra hắn.
“Chắc sẽ có người nghi ngờ gạch của tôi là hàng giả, vậy đi, ai muốn thử kiểm tra?” Đôi mắt của Ngô Sở Úy đảo một vòng, rồi dừng lại tại một vị trí:
“Anh bạn đầu trọc kia kìa! Chính là anh đó! Lên đây kiểm chứng đi!”
Y vừa hay chỉ đúng về phía Trì Sính – người nổi bật nhất đám đông.
Trì Sính nhe răng cười, cười đến hung dữ, rồi sải bước bước ra khỏi đám đông giữa ánh mắt phấn khích của mọi người.
“Làm phiền anh kiểm tra xem viên gạch của tôi có phải là—”
Chữ “giả” còn chưa kịp thốt ra, ánh mắt Ngô Sở Úy đã bị bộ quân phục chói lọi trước mặt làm lóa.
Y cầm gạch lao ra khỏi đám người.
Lần trước Trì Sính bị dính cháo, để y chuồn mất, nhưng lần này hắn đã chuẩn bị kỹ, không có gì cản trở, đầu cũng không vướng víu, chẳng lẽ còn để y chạy thoát?
Một bước sải dài, hắn đã tóm được cổ áo Ngô Sở Úy, giữ chặt như kẹp sắt.
Ngô Sở Úy chộp lấy viên gạch đập mạnh vào đầu mình, muốn dùng lại chiêu cũ dọa Trì Sính. Nhưng gạch vừa giơ lên, nắm đấm của Trì Sính đã nện thẳng tới, cục gạch nát vụn.
Miệng Ngô Sở Úy méo xệch như bị điện giật, cả người run cầm cập.
Trì Sính hất cằm:
“Đi theo tôi một chuyến.”
