Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 24

Ngô Sở Úy bị Trì Sính áp giải đến cục thành quản, đưa thẳng vào phòng làm việc của Trì Sính.
Mặt nạ bị tháo xuống, Trì Sính cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngô Sở Úy. Ngoài đôi mắt đen láy sáng quắc kia, còn lại tất cả đều… rất bình thường, tiêu chuẩn người qua đường A.
Ngô Sở Úy cụp mắt, hoàn toàn không buồn liếc Trì Sính lấy một cái.
Trì Sính cầm lấy bản ghi chép lên hỏi:
“Họ tên.”
“Ngô Sở Úy.”
Không sợ uý (không quan trọng)? Trì Sính híp mắt đánh giá, tên nhóc này gan cũng lớn thật đấy, đã đến tận địa bàn của tôi rồi mà còn dám trả lời kiểu đó?
“Giới tính.”
Hai chữ này Trì Sính nói nhỏ xíu, phát âm lại mơ hồ. Ngô Sở Úy nghe không rõ, tưởng lại bị hỏi tên họ, bực bội đáp:
“Ngô Sở Úy.”
Lần này Trì Sính bật cười, cười thật sự, cười đến mức lông tơ trên người Ngô Sở Úy dựng đứng hết cả lên.
“Giới tính cũng không quan trọng à?” Trì Sính chẳng biết từ đâu lôi ra một cây kéo, nhẹ nhàng vẽ một đường dọc ngón tay, “Nếu đã không quan trọng, vậy tôi cắt giùm cậu luôn đi, lần sau có ai hỏi lại thì khỏi phải phân vân.”
Ngô Sở Úy giật nảy người, vô thức siết chặt hai chân che phần yếu hại, vội vàng rút chứng minh thư ra nhét cho Trì Sính.
“Ngô Sở Úy?” Trì Sính nhíu mày nhìn tấm thẻ:
“Giấy tờ giả à?”
“Thật! Hàng thật giá thật! Không tin thì tra đi!” Ngô Sở Úy dõng dạc.
Trì Sính mở máy tra cứu, lật hồ sơ hộ tịch, quả nhiên thật sự có một người tên Ngô Sở Úy.
“…Thật sự có người tên như vậy…” Trì Sính cười lạnh: “Cậu đúng là có cá tính đấy.”
Ngô Sở Úy ngồi vững chãi trên ghế, vững đến mức còn cao hơn cả Trì Sính, không hề dao động trước lời châm chọc kia.
Trì Sính càng nhìn càng thấy thú vị, mở hồ sơ lý lịch của y ra xem, bất ngờ phát hiện: tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Ngẩng đầu nhìn lại, đúng là có dáng vẻ mọt sách thật — kiểu người “không bùng nổ trong trầm mặc thì sẽ diệt vong trong trầm mặc”.
“Hôm đó tại sao cậu lại hắt cháo vào người tôi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngớ người:
“Hôm đó… là anh à?”
Ra là tên này đã cạo trọc đầu. Y đâu nhận ra được người mình đã hắt cháo lên là hắn.
Sắc mặt Trì Sính âm u, khiến nhiệt độ trong phòng rơi xuống thấp. Nhưng Ngô Sở Úy cố nhắc nhở bản thân: Đối phương càng hống hách, mình càng không được sợ. Cùng lắm thì chết.
“Không có nguyên nhân gì cả. Chỉ là… muốn hất thôi.”
Trì Sính đứng lên, tiến lại gần, tay vẫn nghịch cây kéo.
Ngô Sở Úy lập tức nắm chặt hai tay, mắt gườm gườm. Khi hai người chỉ còn cách nhau một bước, Ngô Sở Úy bất ngờ ra tay. Nhưng Trì Sính dễ dàng bắt được, phản xạ nhanh như thể đã chờ sẵn.
Ngô Sở Úy bắt đầu vùng vẫy:
“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, bây giờ thành quản các anh là đối tượng yếu thế, bị cả dư luận nhắm vào. Nếu anh làm gì tôi, cả xã hội sẽ không tha cho anh, sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại!”
Vừa nói vừa che chỗ hiểm, nhưng thật đáng tiếc — y che sai chỗ. Trì Sính hoàn toàn chẳng hứng thú gì với cái “chim nhỏ sầu bi” đó, cây kéo hắn cầm trong tay rõ ràng là hướng lên trên… tóc.
“Hả?” Ngô Sở Úy giật mình:
“Anh cắt tóc tôi làm gì?!”
Cắt? Nghĩ cũng hay thật. Tôi đây là định cạo cho tiện chứ chẳng phải cắt.
Trì Sính không nói không rằng, lôi lưỡi dao từ ngăn kéo ra cạo luôn. Không nước, không bọt, cứ thế mà cạo trụi. Trên da đầu Ngô Sở Úy nổi từng vệt đỏ, nhưng y cắn răng chịu đau, không rên nửa tiếng, dù trán nổi gân xanh cũng không hé răng cầu xin — đúng kiểu “thà chết chứ không quỳ”.
Một lúc sau, Ngô Sở Úy như sực nhớ ra điều gì đó, mặt đầy hoang mang:
“Khoan đã… tại sao lại cạo đầu tôi? Tôi hắt cháo lên người anh, không phải nên bị bắt giam sao?”
Trì Sính cười lạnh:
“Không có lý do gì cả, chỉ là tôi thích kiểu đầu này, muốn kiếm người làm bạn cho vui.”
Ngô Sở Úy nghiến răng ken két: Biến thái! Tâm lý vặn vẹo thế này, tuyệt đối không thể nói chuyện bằng logic bình thường.
Trì Sính tiện tay cầm lấy máy ghi âm kiểu cũ của y, bật lên:
“Vừa bắt được mấy con yêu quái, lại hạ được mấy con ma, yêu ma quỷ quái sao nhiều đến thế, ăn một gậy của lão Tôn… đánh cho thần khiếp quỷ kinh, hổ báo sài lang không còn đường sống…”
Huyệt thái dương của Trì Sính giật liên hồi. Hắn bấm sang bài tiếp theo.
“Ba cọng lông trên đầu, ai thấy cũng phải cười. Muốn hỏi tôi là ai, tôi tên là Tam Mao a Tam Mao, tuổi bao nhiêu chẳng ai hay…”
Lại bấm tiếp.
“Nói cho mẹ già biết, con sống rất tốt. Vì kiếm tiền, chuyện gì cũng làm. Dù ở Tiểu Dương lâu, nhà vẫn rách nát. Có một thẻ tín dụng, dư hơn tám đồng…”
Trì Sính bực mình tắt máy, ánh mắt nhìn Ngô Sở Úy đầy… thương hại:
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà cậu còn nghe thứ nhạc kiểu này?”
“Tôi là fan trung thành của Diêu Minh.”
Diêu Minh? Trì Sính ngẩn ra:
“Cậu cũng mê bóng rổ à?”
Ngô Sở Úy nhìn hắn như nhìn kẻ quê mùa:
“Ai nói Diêu Minh là cầu thủ? Tôi nói Diêu Minh nhà soạn nhạc! Quê mùa vừa thôi!”
Trì Sính cau mày:
“Còn có một nhà soạn nhạc tên Diêu Minh à?”
Lúc này, với tư cách là fan chân chính, thần tượng bị coi thường, Ngô Sở Úy giận không chịu được:
“Mẹ kiếp! Anh sống dưới đáy giếng à? Diêu Minh mà cũng không biết? [Chén trà tâm tư nơi cửa trước], [Thuyết xướng diện phổ] nghe bao giờ chưa? Ông ấy là nhạc sĩ quốc gia được nhà nước trợ cấp! Còn bài [Câu chuyện trực bếp], ca khúc chủ đề chính là của ông ấy sáng tác! Cả [Đội người mẫu Cao Lương nổi tiếng] của Triệu Bổn Sơn nữa, nhạc phim cũng là ông làm đấy!”
Trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, Trì Sính lần đầu bị chọc cười như thế.
Hắn mở ngăn kéo, lấy hộp giấy đựng tiền ra, đưa đến trước mặt Ngô Sở Úy, nhướng mày:
“Cầm lấy.”
Ngô Sở Úy sững người, không ngờ số tiền đó lại có ngày quay về tay mình.
“Về đi.” Trì Sính nói.
“Thật sự tha cho tôi?” Ngô Sở Úy nghi ngờ hỏi.
“Trong một phút biến khỏi tầm mắt tôi.”
Ngô Sở Úy lập tức rút lui không một tiếng động.
Y vừa đi, đại đội trưởng đã đẩy cửa vào.
“Cậu cứ thả cậu ta đi vậy à?”
Trì Sính hỏi ngược lại:
“Không thì sao?”
Đại đội trưởng cười gượng:
“Tôi còn tưởng cậu có cả tá cách để chỉnh người, định đứng ngoài học hỏi mà.”
Trì Sính không thèm trả lời, chỉ châm điếu thuốc, khẽ rít một hơi, ánh mắt hờ hững.
“Tôi không bao giờ chỉnh người… hiền lành.”
“Cậu ta mà hiền lành?” Đại đội trưởng dựng hết cả lông mày: “Nó dám hắt cháo lên người cậu cơ mà!”
Trì Sính chẳng buồn phí hơi, vòng qua đại đội trưởng, bế Túi Dấm Nhỏ lên tay, thản nhiên rời khỏi phòng.
