Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 3

Ngô Kỳ Khung tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một phòng khám. Bên cạnh là bác sĩ, đang cầm nhíp với kéo sát trùng. Nghe thấy động tĩnh trên giường bệnh, bác sĩ quay đầu lại, nở nụ cười hiền hòa, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Tỉnh rồi à?”
Ngô Kỳ Khung ngơ ngác nhìn người trước mặt — bác sĩ này, đẹp trai thật!
“Ai đưa tôi tới đây vậy?”
Vừa dọn dẹp đồ đạc, bác sĩ vừa đáp: “Bạn gái cậu nhờ hai người đàn ông khiêng cậu vào. Cô ấy còn dặn tôi phải dùng loại thuốc rẻ nhất, hơn nữa nhất định phải xuất hóa đơn thanh toán bảo hiểm công ty.”
Ngô Kỳ Khung mỉm cười rạng rỡ: “Cô ấy vẫn hiểu tôi thật mà.”
Bàn tay đang làm việc của bác sĩ khựng lại một chút. Khóe môi khẽ cong, nụ cười có phần khó hiểu. Hắn tiến đến bên giường, đưa cho Ngô Kỳ Khung một ly nước.
“Uống thuốc trước đi.”
Uống xong, Ngô Kỳ Khung vội hỏi: “Bạn gái tôi đâu rồi?”
“Đi từ lâu rồi. Tôi vừa băng bó cho cậu xong là cô ấy về luôn. Cũng phải ba, bốn tiếng rồi. À mà… đầu cậu bị gì vậy?”
“Đập gạch.” Ngô Kỳ Khung hớn hở, đầy vẻ kiêu hãnh.
“Đánh nhau với ai à?”
“Không, bạn gái muốn chia tay, tôi đập đầu cho cô ấy… tỉnh ngộ.”
Lần đầu tiên bác sĩ Khương Tiểu Soái nghe có người vì “đánh thức tình yêu” mà tự đập đầu bằng đá.
“Vậy… đáng không?” Hắn buột miệng trêu.
Ngô Kỳ Khung không đáp, chỉ rút điện thoại gọi cho Nhạc Duyệt.
“Em vẫn muốn chia tay anh sao?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu: “Anh dưỡng thương trước đi. Khỏe rồi hẵng nói.”
Ngô Kỳ Khung buông điện thoại xuống, cười như vừa đạt được thành tựu to lớn. Y giơ máy lên khoe với Khương Tiểu Soái.
“Cô ấy nói tạm thời không chia tay nữa. Anh nói xem, đáng không? Đáng chứ!”
Khương Tiểu Soái giấu đi ánh mắt chán chường, ngoài mặt vẫn cười hòa nhã.
“Bác sĩ, vết thương của tôi… phải bao lâu mới lành?”
“Tối thiểu hai tháng.”
“Hai tháng?!” Vẻ mặt Ngô Kỳ Khung như thể trời sập: “Thế thì tốn bao nhiêu tiền đây…”
Đêm buông xuống, phòng khám chỉ còn lại Ngô Kỳ Khung và Khương Tiểu Soái. Một tay y đang truyền nước, tay kia cầm điện thoại chơi trò Zuma. Khương Tiểu Soái đứng bên cạnh, nhìn y bắn đạn tán loạn — viên nào cũng sai màu, chơi chưa bao lâu đã thua, vậy mà vẫn cứ miệt mài bắt đầu lại.
“Tôi nói này…” Khương Tiểu Soái ho nhẹ, “Đầu cậu thế kia rồi mà còn chơi game à?”
“Nằm không làm gì chán chết, trong máy chỉ có trò này. Nhưng mà chơi mãi vẫn không qua nổi vòng đầu.”
Khương Tiểu Soái nhìn y một lúc, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn nghiêng người, chỉ vào viên bi đỏ trên màn hình.
“Cái này, màu gì?”
“Màu vàng.” Ngô Kỳ Khung trả lời rất nghiêm túc.
“Còn cái này?” Hắn chỉ viên màu xanh.
“Cũng vàng.”
“Thế cái này?” Lần này là viên tím.
“Màu lam.”
Khương Tiểu Soái dở khóc dở cười, vỗ vai y: “Anh bạn à, cậu bị mù màu rồi, tỉnh lại đi. Chơi kiểu đó cả đời cũng không qua nổi vòng đầu đâu.”
Ngô Kỳ Khung vẫn không rời mắt khỏi màn hình: “Không sao, coi như luyện mắt.”
Khương Tiểu Soái cảm thấy y quá buồn cười, bèn ngồi xuống tán gẫu vài câu.
“Này, cô ấy muốn chia tay là vì lý do gì?”
“Mập.” Ngô Kỳ Khung cụt ngủn đáp, rồi rút ví ra ném cho bác sĩ xem — bên trong có một tấm ảnh chụp chung hồi năm nhất đại học. Khi ấy, y gầy hơn bây giờ hai mươi lăm ký.
Khương Tiểu Soái nhìn ảnh xong, gật gù đồng cảm.
“Tình hình của cậu thực sự rất căng. Cô ấy đúng là xinh, lại mảnh mai… tôi thấy, nếu cô ấy đi với người khác thì có khi còn xứng hơn.”
“Ê ê ê!” Ngô Kỳ Khung trợn mắt: “Anh nói vậy là sao?”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
“Anh biết gì mà nói? Nhìn kỹ đi, đây chính là tôi, bổn tọa!” Ngô Kỳ Khung chỉ vào mình, rồi chỉ tấm ảnh.
Khương Tiểu Soái giật lại ảnh, nhìn chăm chú, rồi đối chiếu gương mặt hiện tại của y — ừm, vẫn còn nét giống đấy. Thì ra mập đúng là cổ phiếu tiềm năng. Bỗng dưng hắn hiểu vì sao bạn gái y lại muốn chia tay: ai mà chịu nổi cú “trượt giá” này chứ!
“Người anh em, cậu phải giảm cân! Nhìn tấm ảnh này xem: lông mày rậm, mắt to, thần thái sáng sủa. Còn giờ? Vẫn mắt to đấy, nhưng lại khiến người ta… sững sờ!”
“Thật à?” Ngô Kỳ Khung mắt sáng rỡ.
“Tôi lừa cậu làm gì? Với lại, thời gian dưỡng bệnh phải kiêng ăn, nhân tiện giảm béo luôn thể!”
…
Hai tháng trôi qua vèo một cái. Vết thương của Ngô Kỳ Khung đã hoàn toàn lành lặn, không để lại sẹo. Mà đúng như lời Khương Tiểu Soái, nhờ kiêng khem, y đã giảm hơn chục ký, người nhẹ nhõm, đi lại thoăn thoắt hơn hẳn.
Hôm đó, Ngô Kỳ Khung mua hai điếu thuốc đến phòng khám cảm ơn.
“Đến thay thuốc chỗ anh hai tháng rồi, thật sự không nỡ rời xa.”
Khương Tiểu Soái cười hề hề: “Nghe cậu nói như chia tay người yêu ấy. Nếu thực sự không nỡ, đập đầu lần nữa đi, ngày nào tôi cũng được gặp cậu.”
“Ha ha ha ha…”
Ngô Kỳ Khung cười lớn, phất tay chào rồi sải bước rời khỏi phòng khám.
