Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 4

Hai tháng dưỡng thương, Ngô Kỳ Khung nhiều lần gọi điện cho Nhạc Duyệt, muốn hẹn gặp mặt, nhưng cô luôn từ chối. Cô bảo: “Đợi anh khỏi hẳn đã, rồi gặp. Trong thời gian đó cũng nên suy nghĩ cho kỹ.” Vì muốn sớm được gặp lại Nhạc Duyệt, Ngô Kỳ Khung phối hợp điều trị vô cùng nghiêm túc – cái gì bác sĩ cấm là nhất quyết không ăn, đến cả điện thoại cũng bỏ không dám chơi, sợ bức xạ ảnh hưởng đến vết thương. Những ngày khổ cực ấy, cuối cùng cũng đã qua.
Biết tin y đã khỏi, lần này Nhạc Duyệt mới chịu gặp mặt.
Không phải ở con ngõ cũ nữa, mà là công viên, bên hồ, hoàn toàn không thể tìm đâu ra một cục đá.
Ngô Kỳ Khung đến rất sớm, đứng ven hồ hứng gió. So với hình ảnh lôi thôi lần trước, giờ đây y rõ ràng đã chỉnh tề sáng sủa hơn rất nhiều. Trên người còn mặc chiếc áo thun chữ T năm đó Nhạc Duyệt tặng nhân dịp sinh nhật năm hai đại học. Sau khi mập lên, y chẳng mặc vừa, tối qua thử lại không ngờ vừa khít. Cái cảm giác mặc lại “quá khứ huy hoàng” ấy, quả thật là một niềm vui khó tả.
Nhạc Duyệt bước tới, gương mặt trắng mịn như có thể phản chiếu ánh sáng, đôi mắt sáng rõ, thân hình thon thả tiêu chuẩn, hoàn toàn không có gì để chê. Cô đi tới từ phía xa, mỗi bước chân của cô như giẫm lên ngực Ngô Kỳ Khung. Đã nhiều ngày không gặp, tim y như bị mèo cào, ngứa ngáy, bồn chồn.
Thấy y, Nhạc Duyệt thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ dửng dưng.
“Sao anh gầy dữ vậy?”
“Vì em muốn.” Ngô Kỳ Khung cười dịu dàng, giơ tay muốn vén tóc trước trán cô: “Lần trước em nói anh mập, anh liền cố gắng giảm cân. Tuy chưa đến chuẩn lý tưởng, nhưng anh sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Nhạc Duyệt tránh khỏi bàn tay y, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngô Kỳ Khung vẫn tiến thêm một bước, thấp giọng hỏi: “Thời gian qua em bảo cần suy nghĩ cho rõ. Giờ em nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi. Chúng ta chia tay đi.”
Dù là lần thứ hai nghe câu này, lòng Ngô Kỳ Khung vẫn như bị ai đó bóp nghẹt.
“Tại sao? Em bảo anh mập, anh đã gầy rồi. Em còn muốn gì nữa?”
Nhạc Duyệt thẳng thắn: “Tôi đã nói rồi, không phải vấn đề mấy ký thịt. Anh không hiểu tôi muốn sống cuộc sống như thế nào. Tôi không muốn tuổi xuân vừa mới bắt đầu đã phải chăm chồng, nuôi con, lặn ngụp trong những tháng ngày đi chợ, nấu cơm, mua hàng ngoài sạp. Anh hiểu không?”
Ngô Kỳ Khung cố chấp: “Vẫn là vì em chê anh keo kiệt?”
“Không phải chuyện keo kiệt hay không.” Nhạc Duyệt bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sao anh không hiểu? Với hoàn cảnh hiện tại và tiền đồ của anh, dù có rộng rãi thế nào thì cũng chẳng nghĩa lý gì.”
“Sao lại không có tiền đồ? Giờ anh đang làm trong doanh nghiệp nhà nước, bao người muốn vào còn không được. Đừng thấy giờ lương anh không cao, vài năm nữa anh lên kỹ sư, một năm cũng kiếm được năm, sáu chục ngàn!”
“Chậc chậc…” Nhạc Duyệt khẽ cười, mắt liếc một cái đầy mỉa mai. “Năm sáu chục ngàn, anh nghĩ đủ mua nổi một mét vuông nhà à?”
Cơn nhiệt tình mới nhóm lên trong lòng Ngô Kỳ Khung như bị gió thu lạnh lẽo thổi tắt.
“Trước kia em đâu có như vậy. Anh còn nhớ khi học đại học, em nói chỉ cần được ở bên anh cả đời, không cần gì khác.”
“Đó là lời khách sáo, anh nghe không ra à?” Giọng Nhạc Duyệt đầy thất vọng: “Tôi cứ nghĩ anh sẽ tự kiểm điểm, bị cảm động mà thức tỉnh, rồi lập chí làm lại từ đầu. Ai ngờ đầu óc anh lại ngoan cố như vậy! Tôi bảo không cần là anh tin thật. Gặp nhau mỗi ngày là đủ? Còn tự hào vì doanh nghiệp nhà nước? Tôi thực sự không hiểu, cảm giác ưu việt đó anh lấy từ đâu ra?”
Ngô Kỳ Khung im lặng, không còn gì để phản bác.
“Thôi được, những gì cần nói tôi đã nói hết. Bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta—”
“Anh vẫn có thể chết vì em.” Ngô Kỳ Khung cắt ngang lời cô, mặt mày nghiêm túc.
Nhạc Duyệt nhíu mày, ánh mắt u ám: “Một chiêu này định dùng hai lần, không thấy ngán à? Huống hồ nơi đây là bãi cỏ, anh tính đào đá ở đâu?”
Không ngờ Ngô Kỳ Khung cười cười, nụ cười đầy… bất thường.
“Không phải chỉ là cục đá thôi sao?”
Nói rồi y xoay người bước tới gốc cây đại thụ phía sau. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Nhạc Duyệt, y đào lớp đất lên – lộ ra một cục đá to cỡ bàn tay, đã được chôn sẵn từ trước.
Y vẫn đập vào đúng vị trí cũ, vẫn đúng lực như lần trước – chỉ khác là lần này cố gắng không ngất đi.
“Ngô Kỳ Khung, anh đúng là đồ điên!!!”
Nhạc Duyệt nghiến răng mắng một câu, vẫn không đành lòng để mặc y nằm đó. Cô bước tới đỡ lấy, vừa cõng vừa xách, dìu Ngô Kỳ Khung rời khỏi công viên.
