Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 5

Khương Tiểu Soái vừa tiễn một bệnh nhân ra khỏi cửa, ngẩng đầu đã thấy hai bóng người quen thuộc từ xa đang tiến lại gần, cơ mặt lập tức giật giật mấy cái.
Mẹ nó, mới đi chưa đầy ba tiếng, đã quay lại rồi sao?
Lần này, Nhạc Duyệt không còn kiên nhẫn như trước. Cô không buồn nói một câu, đẩy thẳng Ngô Kỳ Khung về phía Khương Tiểu Soái, rồi xoay người rời đi, bóng lưng lạnh lùng như cắt gió.
Khương Tiểu Soái lúng túng đỡ lấy Ngô Kỳ Khung đang rên rỉ không dứt, dìu vào phòng khám, vừa đi vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh bạn à, tôi chỉ đùa thôi mà, sao cậu lại đập thật? Có nhớ tôi đến mức ấy cũng đâu cần liều như vậy chứ…”
Ngô Kỳ Khung nhăn nhó, môi run run: “Cô ấy… lại đòi chia tay với tôi…”
Sau khi rửa sạch vết thương, Khương Tiểu Soái bắt đầu gây tê chuẩn bị khâu. Để làm giảm sự căng thẳng, hai người vừa làm vừa tán gẫu rời rạc.
“Lần này thì vì chuyện gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Kỳ Khung ỉu xìu: “Chê tôi keo kiệt…”
Khương Tiểu Soái suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ngô Kỳ Khung thấy mình thật oan ức, bèn trút hết nỗi lòng:
“Anh nói xem, tôi giống người keo kiệt lắm sao? Mới đi làm được hai năm, chưa kiếm được bao nhiêu, nhưng cô ấy muốn gì, tôi có bao giờ không cố gắng? Cô ấy muốn mua iPhone, tôi nhịn ăn ba tháng, cạy từng đồng từ kẽ răng, gom đủ năm ngàn mua cho cô ấy. Cô ấy thích bộ trang điểm hơn một ngàn, tôi lấy cả tiền định đổi điện thoại để mua cho cô ấy. Cái điện thoại của tôi dùng năm năm, rớt xuống bồn cầu bốn lần rồi vẫn chưa nỡ thay!”
Khương Tiểu Soái nghe xong thì gật gù… rồi nhẹ nhàng buông một câu:
“Vậy thì tôi thấy… cô ấy chia tay cậu là đúng.”
“…Gì cơ?” Khóe mắt Ngô Kỳ Khung giật giật như muốn vỡ mạch máu.
Khương Tiểu Soái tỉnh bơ: “Tránh để cậu tiếp tục sỉ nhục chính mình.”
Lòng Ngô Kỳ Khung cuộn lên sôi sục, tức đến mức lỡ va đầu vào mép bàn, đau đến mức ôm đầu tru tréo.
“Thôi được rồi, nằm yên đi!” Khương Tiểu Soái vừa đè đầu y xuống vừa thở dài.
Nhìn kỹ Ngô Kỳ Khung một chút, thật ra gầy đi rồi thì ngũ quan cũng lộ rõ, đường nét tuy không xuất sắc nhưng cũng xem như tạm ổn. Đứng bên cạnh bạn gái cũ thì có hơi lép vế, nhưng ít ra không đến nỗi bị chôn vùi trong hình tượng… bánh bao mỡ.
“Bác sĩ, lần này tôi phải mất bao lâu mới lành?”
“Không nặng lắm, nếu dưỡng tốt thì chừng một tháng.”
Một tháng tiếp theo, ngày nào Ngô Kỳ Khung cũng tới thay thuốc, riết rồi thân với Khương Tiểu Soái lúc nào không hay. Có gì trong lòng là lại kể tuốt.
“Nhà tôi có ba chị em, tôi út, trên còn hai chị. Chị cả hơn bốn mươi rồi, con gái cũng học cấp hai, chị hai lấy chồng trong nam, mới sinh một thằng nhóc bụ bẫm năm nay. Ba tôi bị tai biến mạch máu não, nằm liệt hơn chục năm, mất hai năm trước. Tôi là út nên được cưng nhất, có gì ngon là ba mẹ dành cho tôi trước, mấy chị tôi giận dỗi hoài.”
“Thật ra tôi học rất giỏi, hồi nhỏ đứng nhất lớp hoài, hàng xóm ai cũng khen. Từ đầu thôn đến cuối xóm không ai sánh kịp. Chưa từng gây chuyện, ở trường thì ngoan, về nhà thì phụ mẹ. Hồi nhỏ xe buýt còn chưa có thẻ, có lần tôi chưa kịp trả tiền đã bị đẩy xuống, thế là tôi chạy bộ từ trạm cuối về trạm đầu chỉ để… trả tiền.”
“Vô đại học, tôi chưa từng trốn tiết, học bổng năm nào cũng có. Có lần bạn gái rủ tôi nghỉ học đi chơi, tôi cũng không chịu. Lần đầu thuê phòng cùng nhau, tôi chỉ nằm trong chăn xem phim cả đêm, cô ấy ôm mà tôi còn không dám làm gì. Sau này đi làm, người khác thì hay cầm đồ cơ quan về, tôi chưa bao giờ. Cái gì thuộc về tôi, tôi lấy. Cái gì không phải của mình, tôi không đụng.”
Nói đến đây, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng không nhịn được cảm thán.
“Chà… nhiều năm như vậy, cậu sống thật sự không dễ dàng gì.”
