Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 6

Ngô Kỳ Khung nằm truyền nước biển, nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Soái:
“Tôi làm gì cũng đoan chính, không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy. Anh nói xem, tại sao cô ấy vẫn luôn muốn chia tay tôi?”
“Chính vì cậu quá chính trực, quá dễ đoán, quá nông cạn, nên mới khiến cô ấy cảm thấy nhàm chán. Mỗi người đều có một loại dục vọng chinh phục. Khi cảm giác thỏa mãn mà cô ấy có được từ cậu dần trở nên trống rỗng, thì tự nhiên cô ấy sẽ hết hứng thú. Cậu có thể chơi đi chơi lại một trò chơi, xem đi xem lại một bộ phim mãi không?”
“Xem chứ, tôi đã xem ‘Lượng Kiếm’ hơn hai mươi lần rồi.”
Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi lạnh:
“Trên đời có bao nhiêu người thích tự nhốt mình trong ngõ cụt như cậu chứ?”
Ngô Kỳ Khung dùng móng tay cạo lớp sơn bong tróc ở vỏ điện thoại, trong lòng vẫn không cam tâm, liền hỏi Khương Tiểu Soái:
“Anh nói xem, đợi tôi khỏi hẳn rồi, hai chúng tôi gặp lại, tôi tặng cô ấy một món quà thật đắt, để chứng minh tôi không keo kiệt. Vậy cô ấy còn muốn chia tay tôi không?”
Khương Tiểu Soái uyển chuyển nói:
“Một cái cây không yêu cậu, thì có thể mọc ra vô số cành lý do. Cậu bẻ một cành, nó vẫn còn rễ để mọc lại. Cậu bẻ một nhánh tốn mấy chục ngày, cô ấy mọc lại chỉ mất vài giây. Cậu có thể thỏa mãn tốc độ viện cớ của cô ấy, nhưng mãi mãi không đuổi kịp tốc độ cô ấy trưng ra lý do với cậu.”
“Tôi không tin.” Ngô Kỳ Khung vẫn cố chấp như cũ.
Khương Tiểu Soái bực mình, vỗ nhẹ lên đầu y:
“Sao cứ chấp nhất mãi ở điểm này vậy?”
“Tôi là người sống nguyên tắc. Làm việc gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng, chưa có căn cứ chính xác thì không thể tùy tiện suy đoán kết quả. Anh là đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới hay tưởng tượng vớ vẩn. Con người thật ra không phức tạp như thế. Có đôi khi chia tay, chỉ vì một câu nói không hợp ý, chuyện đó đâu đâu cũng thấy!”
“Được!” Khương Tiểu Soái không tranh luận thêm:
“Cậu cứ tự xử lý cho tốt đi!”
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, tiết trời trở lạnh, vết thương của Ngô Kỳ Khung cũng đã khỏi hẳn. Trong thời gian đó, y lại ốm thêm gần năm ký, dáng người càng ngày càng gọn gàng, sắc mặt cũng sáng sủa có thần hơn. Mỗi ngày đều chuyện trò với Khương Tiểu Soái, cuộc sống không còn quá tệ, tính tình cũng ổn định hơn trước nhiều.
“Lần này đi thật à?” Khương Tiểu Soái liếc nhìn y:
“Không quay lại nữa đấy chứ?”
“Chắc không đâu. Lần này tôi rất có lòng tin.”
Khương Tiểu Soái thở dài:
“Vậy được rồi, đi đi. Khi nào rảnh thì ghé tôi chơi.”
Ngô Kỳ Khung bước vững vàng rời khỏi phòng khám. So với lần trước, tâm trạng lần này không còn nôn nóng như muốn gặp Nhạc Duyệt ngay lập tức. Y không gọi điện thoại cho cô, mà rẽ sang hướng khác, về nhà trước.
Bà Ngô đang ngồi gần lò sưởi, may quần bông cho cháu ngoại. Thật ra trẻ con bây giờ có ai còn mặc quần bông nữa đâu, vừa nặng vừa khó giặt. Nhưng bà Ngô cứ muốn làm, bà thấy mấy loại bán ngoài chợ không đủ ấm. Bông đã có sẵn, cắt thêm mấy thước vải, bây giờ thì ngồi bận rộn. Tuổi già, mắt đã kém, xỏ kim không nổi, tay run mà vẫn chưa xỏ vào được.
“Để con xỏ cho mẹ.”
Cánh tay thô ráp cầm lấy cây kim, mắt dõi theo từng sợi chỉ, trong tầm nhìn chỉ còn lại lỗ kim và đầu chỉ, rõ ràng và bình tĩnh.
“Con trai à, con gầy đi nhiều lắm.” Bà Ngô đau lòng nói.
Ngô Kỳ Khung cười:
“Con giảm béo mà.”
“Gầy quá nhìn không đẹp, mập một chút trông vững chãi hơn.”
“Mẹ thích cũng không có ích gì, vợ tương lai của mẹ không thích.”
Bà Ngô lại hỏi:
“Duyệt Duyệt khi nào mới đến nhà mình?”
Ngô Kỳ Khung xỏ kim xong, đưa lại cho mẹ, đáp lấy lệ:
“Chắc sớm thôi. Gần đây đơn vị cô ấy bận, không tranh thủ được thời gian.”
Bà Ngô gật đầu, tiếp tục luồn kim may từng đường.
Ngô Kỳ Khung nhìn phần vải mẹ đã cắt, đặt trong một chiếc hộp giày ở bên cạnh. Hộp đó đã dùng hơn mười năm rồi, nhãn hiệu thì đã dẹp tiệm từ lâu, nhưng hộp vẫn vuông vắn, không biến dạng chút nào. Nhìn cảnh ấy, y thấy nghèn nghẹn, có lời muốn nói mà không sao nói ra được.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ đúng không?” Bà Ngô vẫn nhận ra.
Ngô Kỳ Khung há miệng, lại không biết phải mở lời thế nào.
Bà Ngô hiểu ý, lặng lẽ với tay đến bên đầu giường, nơi đó có một chồng chăn được gấp gọn gàng. Bà lấy hai cái trên cùng xuống, mở cái ở dưới, rồi tách lớp vải bên trong ra. Trong đó là một cái túi may kín, mở túi ra, lại là một cái túi vải nữa, cũng được khâu kỹ càng. Từng lớp từng lớp như thế, bên trong chỉ có đúng mười ngàn tệ.
“Mẹ, con sẽ trả lại cho mẹ.” Ngô Kỳ Khung nói.
Bà Ngô phủi tay:
“Hai mẹ con còn nói đến chuyện trả làm gì nữa?”
