Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 7

Lần này gặp mặt, để phòng ngừa mọi tình huống bất ngờ xảy ra, Nhạc Duyệt chọn địa điểm ở tiệm cà phê. Hơn nữa, cô đến sớm hơn Ngô Kỳ Khung mười phút, kiểm tra kỹ chỗ ngồi, xác định không có cục gạch nào lọt qua.
Tám giờ tối, Ngô Kỳ Khung đến. Nhạc Duyệt nhìn bóng người từ xa đang tiến lại gần, vậy mà lại thấy chút ngẩn ngơ. Ngô Kỳ Khung gầy đi, đã không còn gây cảm giác phản cảm, nhưng mùi vị nghèo khó vẫn không khiến cô động lòng.
Gặp lại Nhạc Duyệt sau bao ngày không gặp, lòng Ngô Kỳ Khung hơi kích động rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đầu anh không để lại sẹo chứ?” Nhạc Duyệt hiếm khi quan tâm.
Ngô Kỳ Khung đưa tay sờ đầu trọc lóc, cười nói:
“Ông trời không nỡ để gương mặt đẹp trai của anh bị phá hủy.”
Cùng là tự luyến, cùng là trào phúng, nhưng lời nói đó nếu phát ra từ người đàn ông giàu có đẹp trai, thì vừa vô lại vừa quyến rũ, khiến trái tim thiếu nữ đập thình thịch. Nhưng từ miệng Ngô Kỳ Khung nói ra, lại khiến người ta chỉ muốn đánh cho một trận.
“Đây là quà anh tặng em, một sợi dây chuyền bạch kim.” Ngô Kỳ Khung nói.
Người tinh tế sẽ nói: “Mở ra xem thử đi”, để người nhận có chút mong đợi. Nhưng Ngô Kỳ Khung không như vậy, mua dây chuyền bạch kim thì sẽ nói thẳng ra là dây chuyền bạch kim.
Khi đẩy hộp trang sức đến trước mặt Nhạc Duyệt, y mới phát hiện trên cổ cô đã có sợi dây chuyền, hơn nữa là kim cương, trước đây chưa từng thấy.
“Sợi dây chuyền đó là ai tặng em?” Ngô Kỳ Khung hỏi.
Nhạc Duyệt dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ sợi dây, động tác rất cẩn thận, có thể thấy cô rất quý trọng món quà đó.
“Một người bạn.”
Tay đang đẩy hộp trang sức hơi khựng lại, y dè dặt hỏi:
“Vậy cái anh tặng, em còn muốn lấy không?”
Nhạc Duyệt cười rất tự nhiên:
“Anh đã mua rồi, nếu em không nhận thì không nể mặt quá.”
Ngô Kỳ Khung cuối cùng cũng yên tâm, khóe miệng lộ ra ý cười, đứng dậy muốn đeo cho cô.
“Còn phải tháo cái này ra, phiền lắm, để về rồi tôi đeo.”
Ngô Kỳ Khung lại ngồi xuống.
“Xin hỏi anh muốn uống gì?”
Ngô Kỳ Khung nhìn thấy cốc cà phê rẻ nhất cũng hơn bốn mươi tệ, lập tức nói:
“Cảm ơn, tôi không uống gì cả.”
Trong lúc Ngô Kỳ Khung không nhìn thấy, Nhạc Duyệt lặng lẽ trợn trắng mắt.
“Quà em đã nhận rồi, vậy em xem… hai chúng ta có phải vẫn như trước không, đừng chia tay nữa nhé?”
Đồng tử Nhạc Duyệt thoáng đỏ lên, như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó chấp nhận nổi.
“Ngô Kỳ Khung, anh xem tôi là người thế nào? Nếu tôi thật sự vì một sợi dây chuyền bạch kim mà quay lại với anh, chính tôi cũng thấy mình nông cạn. Nếu anh tặng tôi thứ này vì lý do đó, thì xin lỗi, tôi không cần nữa.”
Nói xong, cô lấy hộp trang sức từ trong túi ra, cố gắng đẩy lại trước mặt Ngô Kỳ Khung.
Nhạc Duyệt phải hạ quyết tâm lớn mới có thể đẩy hộp quà lại, giống như đang đánh cược, cược rằng nếu Ngô Kỳ Khung còn có chút tinh tế, chắc chắn sẽ không lấy lại.
Nhưng cô đã thua.
“Vậy được.”
Ngô Kỳ Khung uể oải cầm lại hộp trang sức, lúc hai tay giao nhau, Nhạc Duyệt cố tình kéo lại một chút, nhưng Ngô Kỳ Khung không để ý.
“Ý em là vẫn muốn chia tay sao?” Ngô Kỳ Khung hỏi.
Chia! Có thể không chia được sao? Nhạc Duyệt tức đến mức ruột gan xoắn lại.
“Phải chia tay!” Nhạc Duyệt nói.
Lần thứ ba nghe thấy câu này, Ngô Kỳ Khung vẫn thấy khó chịu, nhưng đã không còn đau đớn như trước. Theo thói quen, y lại hỏi nguyên nhân.
“Chúng ta không cần vòng vo nữa. Ngoài việc anh hơi mập, hơi nhát, hơi keo kiệt, còn tật xấu gì nữa không?”
Vẫn còn ám ảnh vì sợi dây chuyền bạch kim, Nhạc Duyệt lúc này không thể nào nói ra lời dễ nghe.
“Tôi vốn không xem trọng loại đàn ông chỉ biết làm công ăn lương kiếm từng đồng. Có bản lĩnh thì anh nghỉ việc đi, tôi muốn xem thử sinh viên tốt nghiệp trường danh giá như anh, nếu không làm ở đơn vị nhà nước, liệu có sống nổi không!!”
Lần này Ngô Kỳ Khung rất khí khái:
“Anh sẽ không nghỉ việc, nhưng, anh vẫn có thể chết vì em.”
Nhạc Duyệt thật sự muốn ngửa cổ hét lớn:
Mẹ nó, cả nước chỉ có một cực phẩm như anh, sao lại để tôi gặp phải chứ?!
“Anh nghe rõ đây, Ngô Kỳ Khung, trong bán kính một ngàn mét quanh đây anh cũng không thể tìm được một cục gạch nào đâu, khổ nhục kế của anh lần này vô dụng rồi.”
“Ai nói vậy? Có một cục mà.”
Ngô Kỳ Khung đáp.
Nhạc Duyệt liếc mắt xung quanh:
“Không thể nào, tôi đã kiểm tra hết rồi.”
Ngô Kỳ Khung rất bình tĩnh nhấc túi lên, nhưng đã bị Nhạc Duyệt nhanh tay giật lấy, mở ra xem. Quả nhiên, bên trong có một cục gạch. Cũng may cô phản ứng nhanh, nếu không bi kịch lại tái diễn.
Mẹ ơi! Còn mang theo gạch đến nữa! Ngô Kỳ Khung, anh cũng giỏi thật đấy!!
Không ngờ, tiết mục đặc sắc còn ở phía sau.
Chỉ thấy Ngô Kỳ Khung kéo khóa áo xuống, từ lớp áo trong dày rộng móc ra một cục gạch, đập mạnh lên đầu mình.
Khách khứa xung quanh hốt hoảng la hét, lập tức né tránh, nhìn Ngô Kỳ Khung bằng ánh mắt hoảng sợ.
Con ngươi Nhạc Duyệt co chặt lại, nghiến răng trừng y.
“Anh thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác!!”
Ngô Kỳ Khung che vết thương đứng dậy, ánh mắt vô cùng bình thản, khóe miệng nở nụ cười kiên định:
“Được em tán thưởng một câu, cục gạch này chịu cũng xứng đáng.”
Lần này, Ngô Kỳ Khung không để ai dìu, tự mình đi đến phòng khám.
Chín giờ, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Bình thường trời vừa tối là Khương Tiểu Soái đóng cửa, nhưng hôm nay hai cánh cửa mở rộng. Khương Tiểu Soái đứng trước cửa, đôi mắt tuấn tú nhìn bóng người đang tiến đến gần.
Cuối cùng, mục tiêu cũng xuất hiện.
“Ồ, trễ thế rồi mà vẫn chưa đóng cửa?” Ngô Kỳ Khung khá vui vẻ.
Khương Tiểu Soái hừ một tiếng:
“Biết cái đầu nhà cậu lại đập rồi, nên đặc biệt mở cửa chờ đấy.”
Ngô Kỳ Khung lúng túng.
Khương Tiểu Soái hất cằm:
“Đứng đực ra làm gì? Vào đi!”
Hai người, một trước một sau, bước vào phòng khám.
