Nghịch tập - Sài kê đản - Chương 9

Mưa bên ngoài mỗi lúc một to hơn, Khương Tiểu Soái cũng thấy không tiện đuổi Ngô Kỳ Khung về, dứt khoát giữ y lại ngủ một đêm, sáng mai đi làm luôn, đỡ phải vất vả chạy đi chạy lại.
Hai người chen chúc nhau trên chiếc giường đơn, cả hai nằm ngửa ngay ngắn, chỉ có thể để tay lên bụng. Khương Tiểu Soái nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Kỳ Khung, người này giờ đã hoàn toàn khác hẳn với lần đầu gặp, khuôn mặt khuất trong bóng tối khiến đường nét càng thêm rõ ràng, trong mắt ánh lên hình phản chiếu của trần nhà, sạch sẽ và trong veo đến thế.
“Hôm nay là ngày mấy rồi?”
Cái họng ồm ồm vừa cất tiếng, lập tức phá vỡ khung cảnh tốt đẹp mà Khương Tiểu Soái vừa mường tượng.
“Ngày ba mươi.”
Ngô Kỳ Khung đột nhiên bật dậy, lấy điện thoại trong túi ra, bấm số Nhạc Duyệt. Một lát sau, giọng buồn ngủ của Nhạc Duyệt vang lên:
“A lô? Có chuyện gì?”
Ngô Kỳ Khung nói:
“Hôm nay ba mươi rồi, gói người thân của chúng ta còn 877 phút chưa dùng. Em cứ để điện thoại mở vậy đi, buồn ngủ thì ngủ, chúng ta không thể để mạng di động TQ ăn chặn lợi ích được.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng chửi đầy bực bội, xen lẫn phiền chán, nghẹn họng và điên cuồng.
“Đồ Ngốc B!”
Tiếng ồn khiến cô bạn gái ngủ bên cạnh Nhạc Duyệt thức giấc:
“Sao vậy?”
Giọng Nhạc Duyệt lười nhác, mang vài phần cáu kỉnh:
“Bạn trai cũ của mình đấy, đúng là cực phẩm, mình nói chia tay ba lần rồi, lần nào anh ta cũng lấy việc tự sát ra để uy hiếp.”
Cô bạn hỏi:
“Vậy sợi dây chuyền bạch kim đó là anh ta tặng cậu à?”
“Mợ nó! Không nhắc thì thôi, nhắc đến là mình lại tức! Anh ta mua cho mình một sợi dây chuyền, tặng rồi, mình sỉ vả anh ta vài câu, anh ta liền lấy lại, cậu nói xem có ai như vậy không?”
“Không thể nào… Anh ta còn là đàn ông không vậy?”
“Mình cũng không muốn khách sáo với anh ta nữa, lúc anh ta móc cục gạch ra, mình đã tranh thủ lấy lại sợi dây chuyền rồi.”
“Đúng rồi, không lấy thì phí, phải lấy để trị lại hắn!”
“Mai mình sẽ mang đi bán, đỡ phải nhìn thấy lại chướng mắt.”
“…”
Không thể nghe thêm được nữa, Khương Tiểu Soái cúp máy giúp Ngô Kỳ Khung.
Ngô Kỳ Khung như đang lẩm bẩm một mình:
“Thật ra tôi đã kêu cô ấy hủy gói người thân từ lâu rồi, tôi chỉ muốn nghe tiếng thở của cô ấy thôi.”
Khương Tiểu Soái lạnh lùng nói:
“Bây giờ nghe đủ chưa?”
“Đủ rồi.” Ngô Kỳ Khung thất thần:
“Có phải tôi có thể đồng ý chia tay rồi không?”
“Đm, cậu nên đồng ý từ lâu rồi mới phải!!!” – Khương Tiểu Soái bùng nổ, đập nắm tay lên giường:
“Lúc trước tôi nói sao hả? Cô ta căn bản không coi cậu ra gì! Cậu tự giày vò mình bằng mấy cục gạch đó, hoàn toàn là dư thừa!”
“Tới tới lui lui chỉ có một cục gạch ấy thôi.”
Lồng ngực Khương Tiểu Soái phập phồng dữ dội, đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng cũng không khỏi mắng bản thân vài câu: Người ta còn chẳng thèm để tâm, mày lo lắng làm cái gì?
“Tiểu Soái, giờ nghĩ lại, lời anh nói quả thực rất có lý. Lúc trước tôi nên nhảy luôn xuống cái hồ không tên kia cho rồi, giờ chắc cũng qua ngũ kỳ rồi.”
(Chú thích: Người chết được cúng 49 ngày, cứ bảy ngày một kỳ, gọi là ngũ kỳ)
Khương Tiểu Soái cười lạnh:
“Phải, tôi nhất định sẽ đến mộ cậu, đốt gân não cho cậu.”
“Tại sao?”
“Không biết cậu thiếu gân não à?”
Ngô Kỳ Khung không nói gì nữa, toàn thân cảm thấy lạnh, như thể trận mưa ngoài kia đang xối thẳng vào người mình.
Điện thoại lại vang lên, Ngô Kỳ Khung vội túm lấy như người chết đuối vớ được cọng rơm, liếc mắt nhìn màn hình. Đáng tiếc, không phải cuộc gọi xin lỗi từ Nhạc Duyệt, mà là của cấp trên.
“Lúc nãy tôi gọi cậu sao cứ báo bận vậy?” – giọng nói nồng nặc mùi rượu.
Ngô Kỳ Khung đáp:
“Điện thoại tôi hư rồi, tín hiệu kém.”
“Mau qua đây một chuyến, máy bị hỏng rồi, sáng mai phải dùng đến.”
Ngô Kỳ Khung đặt điện thoại xuống, ngồi dậy, máy móc đi mang giày.
Khương Tiểu Soái cũng ngồi dậy, nhìn y:
“Giờ này còn ra ngoài sao? Ngoài trời vẫn đang mưa đó. Cấp trên của cậu cũng quá đáng thật, máy móc hỏng sao không gọi kỹ thuật viên? Hơn nữa đầu cậu vẫn còn chưa lành, có thể tùy tiện sai đi được hả?”
Ngô Kỳ Khung đã quen rồi. Trong bộ phận, y gần như là thợ sửa chữa vạn năng – sửa đèn, sửa máy tính, sửa máy móc… cái gì hư cũng gọi y. Phòng làm việc có bốn người, chỉ có mình y làm việc, ba người còn lại rảnh rỗi ngồi chơi, nhưng tiền lương ai cũng cao hơn y, y vẫn còn thấy mình thật có vinh dự.
“Này, cậu thật định đi à?” – Khương Tiểu Soái đuổi theo ra tới cửa.
“Chỗ của anh lạnh quá, tôi ra ngoài cho ấm.”
