Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 13

Khoan đã, ngài ấy có đang nhìn cô không?
Liv cảm giác như đã chạm mắt với Hầu tước trong thoáng chốc, nhưng có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi.
Phải, chắc chắn chỉ là tưởng tượng. Làm sao một người như ngài ấy có thể để ý đến cô giữa đám đông thế này? Và ngay cả khi có, tại sao ngài ấy lại quan tâm đến cô chứ? Dạo gần đây, những sự kiện kỳ quặc liên quan đến Hầu tước đã khiến cô trở nên nhạy cảm quá mức.
Dù vậy… điều gì đã đưa ngài ấy đến đây đột ngột như vậy?
Million từng nói rằng cha cô bé và Hầu tước đã quen biết nhau qua một giao dịch nghệ thuật. Nếu thương vụ đó đã kết thúc, thì chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa, đúng không? Hay là có một tác phẩm nghệ thuật mới liên quan đến chuyện này?
Liv thận trọng suy đoán rằng tên cô sẽ không xuất hiện trong cuộc trò chuyện giữa Hầu tước và vợ chồng Nam tước Pendence. Dù sao đi nữa, việc đó cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho Hầu tước cả.
…Có thật là vậy không?
Thấy ánh mắt Liv vẫn dán chặt vào Hầu tước, Camille khẽ thở dài. Rồi anh ta thì thầm như đang tiết lộ một bí mật:
“Thật ra, tôi có nghe nói một chút về Hầu tước. Có rất nhiều quý tộc yêu thích nghệ thuật, và tôi thường xuyên giao thiệp với họ. Khi ở trong giới đó, người ta sẽ nghe được nhiều câu chuyện, dù có thể chúng không trực tiếp liên quan đến Hầu tước.”
Bề ngoài, lời nói của Camille nghe như một nghệ sĩ khéo léo trong việc tìm kiếm người bảo trợ quý tộc.
Nhưng nếu anh ta chỉ là một nghệ sĩ bình thường, tại sao các quý tộc lại thoải mái chia sẻ chuyện riêng tư trước mặt anh ta chứ?
Liv nhanh chóng nhận ra điều quan trọng ẩn giấu trong những lời nói mập mờ đó.
“…Anh là quý tộc sao?”
“Cũng không hẳn.”
Có lẽ nhận ra sự do dự trong ánh mắt Liv, Camille vội vã xua tay.
“Dù xuất thân thế nào đi nữa, hiện tại tôi chỉ là một giáo viên nghệ thuật đang vật lộn kiếm sống từ gia đình Pendence mà thôi. Dạo này thật sự khó khăn lắm! Tôi còn chưa ở được một tháng mà chủ nhà đã định tăng tiền thuê rồi.”
Camille thở dài, vò đầu như thể thực sự phiền não.
Nếu anh ta thực sự là một quý tộc danh giá, hẳn sẽ không cần phải đi thuê nhà như vậy. Có vẻ như những lời nói của anh ta không phải là giả dối.
Ngày nay, có rất nhiều tước hiệu quý tộc chỉ mang tính hình thức. Người ta thậm chí còn đồn rằng có những kẻ mua bán danh hiệu trong bóng tối. Là quý tộc không đồng nghĩa với việc có một cuộc sống xa hoa.
Ban đầu Liv vẫn còn dè dặt về Camille, nhưng khi nghe anh ta nói vậy, cô có phần đồng cảm với hoàn cảnh của anh ta. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, rồi khẽ mỉm cười.
“Dù sao thì, sống ở Buerno vẫn dễ dàng hơn nhiều so với các thành phố khác. Nhìn Feron mà xem—thuê một nơi tương tự ở đó sẽ tốn gấp hai, ba lần.”
Nghe Liv nói vậy, Camille thốt lên đầy ngạc nhiên:
“Wow, cô từng sống ở Feron sao?”
“…Chỉ một thời gian ngắn thôi.”
Feron là thủ đô của vương quốc. Đúng như danh tiếng của nó, nơi đó lộng lẫy hơn, rộng lớn hơn và đông đúc hơn bất kỳ thành phố nào khác. Liv đã từng thích sống ở đó.
Cho đến khi tai nạn của cha mẹ cô xảy ra tại thành phố đó.
“Nếu cô là quý tộc, tôi chắc chắn sẽ biết đến cô!”
“Anh không biết cũng phải thôi, vì tôi không phải.”
Nghĩ đến Feron chỉ khiến Liv thêm buồn bã. Cô cố gắng chuyển sự tập trung sang thứ khác và ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đó, cô nhận ra Hầu tước dường như đang chuẩn bị rời đi. Nam tước và Phu nhân Pendence tươi cười rạng rỡ khi tiễn ngài ấy, còn Million thì đứng bên cạnh cha mẹ, hơi run rẩy.
“Chỉ cần ngài có mặt ở đây đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất dành cho Million rồi.”
Liv nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Nam tước Pendence.
Hầu tước liếc nhìn Million một thoáng. Dù Liv đứng ở xa, cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra ánh mắt lạnh lùng mà ngài ấy dành cho cô bé.
Liv nhìn Million đầy lo lắng rồi lại quay sang nhóm tiểu thư trẻ tuổi. Họ đang thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giữa Million và Hầu tước. Chắc chắn họ đang bàn tán về ngài ấy.
Những ký ức về những ngày đầu tiên ở trường nội trú chợt ùa về trong tâm trí cô.
‘Không, sẽ ổn thôi.’
Nhìn theo bóng dáng Hầu tước biến mất sau lối vào bữa tiệc, Liv cố gắng gạt bỏ nỗi lo ngày càng lớn trong lòng.
Những chuyện xảy ra với cô khi còn đi học chỉ là trải nghiệm cá nhân. Việc nghĩ rằng Million cũng sẽ phải chịu đựng điều tương tự chẳng qua chỉ là do cô suy diễn quá mức.
Dù có vấn đề gì xảy ra, liệu cô có tư cách để can thiệp không?
Lo lắng về những chuyện vô ích chẳng mang lại lợi ích gì. Điều quan trọng hơn lúc này là liệu Hầu tước có nhắc đến cô trong cuộc trò chuyện với vợ chồng Pendence hay không.
Điều duy nhất khiến cô yên tâm là thái độ của Phu nhân Pendence dường như không có gì bất thường. Nếu Hầu tước thực sự nói điều gì không hay về cô, chắc hẳn bà ấy đã tìm gặp cô ngay lập tức.
“Tôi nên về thôi.” Liv nói với Camille, giọng cô chất chứa sự mệt mỏi.
Camille đề nghị họ sớm gặp lại nhau, rồi Liv rời khỏi dinh thự. Chỉ khi đã đi đủ xa, cô mới cảm thấy thực sự thư giãn.
Mục đích của cô khi đến bữa tiệc là để chúc mừng sinh nhật Million. Nhưng trên đường về, thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí cô là cảm giác bất an do Hầu tước Dietrion để lại.
Không lâu sau sinh nhật của Million, một bức thư từ gia đình Pendence được gửi đến.
Trong thư viết rằng Million đang rất ốm, tạm thời không thể tham gia các buổi học.
Tuần trước, Liv đã gửi thư hồi âm, bày tỏ sự quan tâm và cầu chúc cô bé sớm hồi phục.
Không biết khi nào các buổi học sẽ tiếp tục khiến cô khó tìm thêm công việc khác. Để tận dụng thời gian rảnh, Liv đã lang thang khắp khu phố trong vài ngày, hy vọng kiếm được chút việc may vá.
Dù không thu được kết quả gì đáng kể, ít nhất cô cũng cảm thấy tốt hơn khi làm gì đó thay vì ngồi yên một chỗ.
“Chị ơi…”
Liv, đang tất bật chuẩn bị ra ngoài, quay lại khi nghe thấy giọng nói yếu ớt của Corida.
“Hmm?”
“…Anh Pomel đã ghé qua khi chị đi vắng.”
Nghe tên Pomel, Liv lập tức cau mày.
Nghe tên Pomel, Liv lập tức nhăn mặt một cách vô thức.
“Chị định hôm nay sẽ gặp anh ta mà. Lẽ ra chị nên giải quyết chuyện này sớm hơn, nhưng dạo này đầu óc cứ rối bời.”
“Vâng…”
Corida ngập ngừng, ngón tay xoắn lấy nhau. Rồi cô bé cúi đầu, chần chừ nói tiếp:
“Thuốc của em hết rồi.”
Liv sững lại. Vì thường xuyên bận rộn, cô đã để Corida tự lo liệu việc uống thuốc. Nhưng cũng chính vì thế, nếu cô không chú ý, rất dễ để mặc cho thuốc hết mà không hay biết.
Cảm giác tội lỗi trào dâng, Liv nhẹ nhàng xoa đầu em gái.
“Từ khi nào?”
“Mới gần đây thôi.”
Điều đó có nghĩa là Corida đã chịu đựng cơn đau suốt mấy ngày qua mà không có thuốc.
Liv kìm nén tiếng thở dài và ôm chặt lấy Corida.
“Chị xin lỗi. Chị sẽ đi mua ngay.”
“Không cần gấp đâu, chị ơi!”
“Cứ chờ một chút nhé, chị sẽ về ngay thôi.”
Với Corida, “không cần gấp” có nghĩa là tình trạng vẫn còn chịu đựng được. Chỉ khi nào bệnh trở nặng đến mức ho ra máu, em gái cô mới xem đó là “khẩn cấp.”
Chính vì thế, việc Corida chủ động nhắc đến thuốc chứng tỏ tình trạng của em ấy đã trở nên đáng lo ngại.
Liv nhanh chóng gom số tiền ít ỏi còn lại và rời khỏi nhà. Ngoài khoản tiền phải trả cho Pomel, tất cả số tiền còn lại sẽ được dùng để mua thuốc cho Corida.
Có lẽ cô nên hỏi Phu nhân Pendence xem liệu cô có thể nhận lương sớm một chút không.
‘Nếu như mình không mua quà sinh nhật cho Million, có lẽ đã có thể cầm cự thêm vài ngày…’
Vừa chạy dọc theo con hẻm chật hẹp và dơ bẩn, Liv vừa âm thầm tính toán số tiền còn lại.
Cô khẽ cười chua chát.
Đúng là một suy nghĩ thật đáng xấu hổ và nhỏ nhen.
Ngay cả việc mua một món quà sinh nhật tử tế cho học trò cũng khiến cô rơi vào cảnh túng thiếu. Nhưng vì chẳng thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại, cô chỉ biết tìm thứ gì đó để đổ lỗi. Mà suy cho cùng, chẳng ai đáng bị trách móc cả.
Nếu có ai đó cần bị trách, thì chỉ có cô mà thôi. Cô lẽ ra nên kiểm tra thuốc của Corida sớm hơn, nhưng lại bỏ lỡ trong những ngày bận rộn.
Hiệu thuốc nằm không xa nhà cô. Khi chọn nơi ở, Liv đã cố tình chọn một chỗ gần hiệu thuốc, để có thể nhanh chóng đến mua thuốc khi cần.
Tất nhiên, lý do lớn nhất khiến cô chọn sống ở khu vực này là vì giá thuê rẻ nhất ở Buerno.
“Chào Liv! Lâu lắm rồi không gặp!”
Dược sĩ vui vẻ chào đón Liv như thể họ là những người bạn lâu năm.
Liv mỉm cười nhạt.
“Chào anh. Tôi đến mua thuốc.”
“Tôi cứ thắc mắc sao dạo này cô không ghé qua.”
Dược sĩ cười tươi và bắt đầu chuẩn bị loại thuốc như thường lệ. Vì Liv luôn mua cùng một loại thuốc, nên không cần phải kê đơn lại.
Trong khi đóng gói thuốc một cách thuần thục, anh ta bỗng nhiên cao giọng:
“Cô có nghe tin gì chưa? Có một loại thuốc mới vừa được công bố từ Dominian.”
“Thuốc mới?”
Học viện Dominian có một viện nghiên cứu y học trực thuộc, nơi phát minh ra và phân phối các loại thuốc trên khắp lục địa. Nếu họ công bố một loại thuốc mới, nghĩa là nó có tiềm năng được đưa vào sản xuất thương mại.
“Đúng vậy. Tôi nghe nói nó rất phù hợp với những người như Corida. Cô nên tìm hiểu thêm về nó đi.”
“Anh nghĩ liệu nó có được bán ở đây không?”
“Tiếc là những loại thuốc mới như vậy thường không đến được những hiệu thuốc nhỏ lẻ như chỗ chúng tôi.”
Thuốc mà Corida đang uống chỉ giúp duy trì tình trạng ổn định, ngăn bệnh trở nên tệ hơn. Nhưng nếu có một loại thuốc có thể thực sự chữa khỏi bệnh…
