Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 17

Điều duy nhất cô cần làm… là cởi đồ.
Liv không hiểu tại sao, nhưng rõ ràng Hầu tước rất thích cơ thể của cô. Anh ta đã mua những bức tranh khoả thân vẽ cô, nhất quyết phải theo dõi cả quá trình sáng tác, và giờ lại muốn tận mắt ngắm nhìn ngoài đời thực.
Xét cho cùng, đây chỉ là phần kéo dài của những buổi vẽ tranh. Khác biệt duy nhất là Brad sẽ không có mặt, và cô sẽ chỉ có một mình với Hầu tước – điều đó khiến cô thấy có chút bất an.
“Cô chỉ cần nhớ một điều duy nhất, tiểu thư Rodaise: tuyệt đối giữ bí mật.”
“Ông không cần lo về điều đó. Quy định bảo mật cũng áp dụng với Hầu tước chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Cô còn có thể nói với ai rằng mình đã đồng ý cởi đồ trước mặt một người đàn ông để lấy tiền công theo giờ? Rõ ràng Hầu tước cũng không có ý định công khai thú vui kỳ quặc của mình – điều đó khiến Liv phần nào yên tâm. Nhưng ngay cả vậy, cô vẫn thấy khó khăn khi phải ký tên.
Bởi đây là một thỏa thuận mà cô không thể tự ý kết thúc.
“…Nếu ngài ấy yêu cầu tôi làm điều gì đó không có trong hợp đồng thì sao?”
“Ví dụ như?”
Cảm thấy ngượng ngùng, Liv bối rối vân vê vạt áo.
“Chẳng hạn… một việc vô đạo đức hay… khiếm nhã…”
“Ha!”
Một tiếng cười chế giễu bật ra. Liv giật mình ngẩng lên thì thấy Adolf đang vội vã che miệng lại, cúi đầu xin lỗi.
“Tôi không có ý cười cô, tiểu thư Rodaise. Cũng chẳng có ý xúc phạm gì cả. Chỉ là… bất cứ ai hiểu sơ qua về Hầu tước cũng sẽ phản ứng y như tôi thôi.”
Adolf bình thản giải thích, nhưng đầu óc Liv đã trống rỗng vì xấu hổ.
“À, tôi hiểu rồi. Phải. Một người như tôi chắc chẳng đáng để ngài ấy bận tâm. Thật là suy nghĩ ngốc nghếch.”
“Ý tôi không phải thế…”
Cốc, cốc.
Cả hai đồng loạt nhìn về phía cửa. Rõ ràng người đến là gia nhân được Hầu tước sai phái. Adolf nhanh chóng xin phép rồi cho người vào.
Quả nhiên, gia nhân đến để truyền đạt lời nhắn của Hầu tước.
“Ngài ấy muốn tôi bắt đầu từ hôm nay sao?”
“Vâng.”
Liv nuốt khan, bối rối nhìn người hầu như thể không tin vào tai mình. Rồi, cầm lấy bút, cô cuối cùng cũng ký tên vào khoảng trống. Mực còn chưa kịp khô, người hầu đã nhẹ giọng giục cô đứng dậy.
“Mời tiểu thư theo tôi.”
Từ khi đến căn dinh thự này, chưa ngày nào Liv lại đi qua nhiều phòng đến vậy. Thường thì cô chỉ di chuyển giữa cửa ra vào và phòng vẽ. Nhưng hôm nay, cô đã tới phòng khách, phòng làm việc, và giờ đang leo lên tầng cao nhất. Người hầu giải thích rằng anh ta không được phép đặt chân lên tầng trên cùng, nên chỉ có thể dẫn cô đến cầu thang.
“Là căn phòng cuối hành lang.”
Giờ chỉ còn lại một mình trên tầng cao nhất, Liv nhìn theo bóng người hầu khuất dần mà cảm thấy lo lắng dâng lên. Hít sâu một hơi, cô quay người. Nếu ở tầng khác, chắc hẳn trước mặt đã có vài cánh cửa. Nhưng ở đây, tầm mắt cô chỉ thấy một hành lang dài và hẹp.
Không một bức thảm treo tường nào xuất hiện giữa các bức tường trắng toát. Nếu không có tấm thảm trải dưới sàn, cả hành lang này sẽ ngập trong sắc trắng đến ngột ngạt. Sự trắng xoá quá mức khiến Liv rùng mình, cô lặng lẽ xoa hai cánh tay trần.
Cuối hành lang dài dằng dặc là một cánh cửa lớn. Liv dừng lại, tay đặt lên ngực để trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn.
“Mời vào.”
Giọng nói sắc lạnh vang lên trước cả khi cô kịp gõ cửa. Liv khựng lại trong giây lát rồi mới nắm lấy tay nắm cửa. Cô đẩy cánh cửa nặng nề, để lộ một căn phòng trắng xóa hệt như hành lang bên ngoài. Dù được bày trí bằng vài món nội thất xa hoa, nhưng nơi này lại trống trải kỳ lạ đối với một không gian sinh hoạt cá nhân.
Hầu tước ngồi một mình trên chiếc sofa ở góc phòng. Anh ta chống cằm, vẻ mặt lộ rõ sự cáu kỉnh. Vừa thấy Liv bước vào, liền hất cằm về phía chiếc giường phủ ga trắng.
“Cởi đồ.”
Hầu tước ra lệnh cộc lốc, đồng thời thô bạo mở một chai rượu. Mãi đến khi ngửi thấy mùi rượu, Liv mới thực sự cảm nhận được tình cảnh mình đang đối mặt. Đây… chỉ là sự tiếp nối của những buổi vẽ tranh mà thôi.
Phải, chỉ là một công việc ngoài giờ. Một trò tiêu khiển kỳ quặc của quý tộc giàu có – và nó trả lương theo từng giờ.
Liv bình tĩnh cởi quần áo. Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của Hầu tước không rời khỏi người cô lấy một lần. Anh ta cầm ly rượu trong tay, chăm chú nhìn cơ thể trần truồng của cô. Chỉ đến khi Liv ngồi xuống mép giường, anh ta mới thở dài khó hiểu rồi quay mặt đi.
Thấy Hầu tước trông có vẻ đã dịu xuống khi nhấm nháp rượu, Liv không kiềm được thắc mắc.
“Tôi chỉ cần ngồi như thế này thôi sao?”
Dù giọng cô không lớn, nhưng căn phòng quá yên ắng khiến âm thanh vang vọng nhiều hơn cô tưởng. Hầu tước liếc nhìn cô. Cảm nhận được ánh mắt dò xét ấy, Liv căng thẳng liếm đôi môi khô rồi lên tiếng tiếp.
“Ý tôi là… chỉ cần ở trần rồi không làm gì cả sao?”
“Cô ký hợp đồng mà không đọc à? Hay trợ lý của tôi ép cô ký mà không giải thích rõ ràng?”
Anh ta thừa biết cả hai điều đó đều không đúng, nên lời nói kia chẳng qua chỉ là châm chọc. Hầu tước vốn chưa từng thân thiện, nhưng sự gay gắt lúc này khiến Liv cũng phải bất ngờ.
Cô lảng tránh ánh nhìn của hắn, cố nén sự khó chịu.
“Ngài Adolf nói tôi chỉ cần ở cùng ngài… trong trạng thái không mặc gì.”
“Vậy là cô nghe đúng rồi. Thì sao?”
“Tôi chỉ nghĩ… có thể ngài muốn thứ gì khác.”
“Từ cô sao?”
Giờ thì Hầu tước chẳng buồn giữ lấy chút lịch thiệp tối thiểu nào nữa. Có vẻ như từ lúc cô ký hợp đồng, anh ta cũng chẳng còn thấy cần thiết phải tỏ ra tử tế. Bằng không, làm sao anh ta có thể mỉa mai trắng trợn như vậy?
“Tôi tưởng cô khác biệt. Nhưng hóa ra cũng không.”
Má cô Liv nóng bừng. Giờ cô mới hiểu – trong mắt Hầu tước, cô chẳng khác gì những người phụ nữ khác vẫn thường đeo bám hắn, khao khát chút tình ý hoặc danh vọng.
Nhưng Liv biết rõ mình không giống họ. Cô không mong đợi tình cảm, tiền bạc hay địa vị từ anh ta. Cô cũng chẳng muốn tranh giành lòng ưu ái của một quý tộc cao sang. Cô đủ tỉnh táo để không thèm khát thứ mà mình sẽ không bao giờ có được – cũng như không ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy đau khổ.
Nếu không phải vì cần tiền, cô đã chẳng có mặt ở đây!
“Không, ý tôi chỉ là… tình huống này vốn không bình thường cho lắm.”
Liv cố giữ giọng điềm tĩnh, dằn nén sự bực bội đang dâng lên. Cái nhìn khinh bạc từ Hầu tước khiến cô muốn lập tức bỏ đi, nhưng những con số trong bản hợp đồng vừa ký cứ hiện lên trong đầu, giữ cô lại.
“Cô nói đúng. Tôi trả tiền cho cô vì tôi có ‘sở thích khác người’. Và tôi cần cô ở đây cho việc đó.”
Hầu tước lạnh lùng đáp, miệng cười nhạt trong khi lắc nhẹ ly rượu.
“Vậy nên ngồi yên đó như một cái cây là được.”
“Cái cây…”
Hắn vừa ví cô với thực vật?
Liv còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lười biếng bổ sung:
“Nói cô là bức tượng thì có vẻ hơi rộng lượng. Cô chưa xứng đáng với điều đó đâu.”
Miệng Liv há hốc mà chính cô cũng không nhận ra.
“Ngài nói gì cơ?”
“Tôi đâu có đặt kỳ vọng sẽ có một bông hoa biết nói. Trên đời này có loài cây nào biết nói không?”
Hắn đã dùng cách tao nhã nhất để bảo cô – im miệng. Liv nghiến răng, hít sâu một hơi rồi quay mặt đi.
Có lẽ điều Hầu tước muốn chỉ là một cái bia cho sự khinh thường của anh ta, chứ không phải một đối tượng để ngưỡng mộ. Ngay từ khi cô không được mời uống trà, cô đã biết anh ta chẳng hề coi mình là người ngang hàng. Nhưng đối xử như thế này thì…
Sôi máu vì tức giận, Liv quay hẳn lưng về phía anh ta. Hầu tước chẳng bảo cô phải tạo dáng ra sao, thì cô muốn ngồi thế nào là việc của cô. May là anh ta cũng chẳng phàn nàn gì, chỉ nhấp rượu và dường như chìm vào suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng, cô còn ngửi thấy chút hương khói xì gà thoảng qua sau lưng.
Hầu tước không nói gì, nên Liv cũng thả mình vào dòng suy nghĩ. Cô cúi xuống nhìn cơ thể mình – vòng ngực căng đầy và vùng bụng phẳng lì – dù là ánh mắt khắt khe của chính mình, Liv cũng thấy nó không tệ.
Nếu cơ thể đầy sẹo, cô đã chẳng dám kiếm tiền bằng cách này. Nói cho cùng, cô nên biết ơn vì thân hình mình được sinh ra như vậy.
Phải rồi – từng đóng vai cô gia sư nghiêm trang, rồi lại cởi sạch đồ chỉ sau khi bước vào phòng vẽ. Hẳn trong mắt Hầu tước, cô trông thật nực cười. Cách hắn đối xử với cô lúc này, suy cho cùng… là điều cô tự chuốc lấy.
Một cảm giác buồn bã nghẹn nơi lồng ngực khiến Liv phải nhắm chặt mắt lại.
Cô tưởng tượng mình đang ở trong phòng vẽ, có Brad ở phía sau. Cô nghĩ đến khoản thù lao hậu hĩnh mà mình sẽ nhận được khi mọi chuyện kết thúc.
Chỉ khi ấy, cô mới tìm được chút sức mạnh để chịu đựng.
