Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 18

“Anh dừng ở đây là được rồi.”
“Được thôi, cô giữ gìn nhé.”
Nghe giọng chào tạm biệt thân thiện của người đánh xe, Liv cẩn thận bước xuống. Vừa trở về từ một dinh thự sang trọng lộng lẫy, cô có cảm giác như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.
Cô ngơ ngác nhìn cỗ xe màu đen dần khuất trong màn đêm, rồi siết chặt áo khoác quanh người và bắt đầu bước đi. Khi len lỏi qua con hẻm nhỏ bẩn thỉu, cô bỗng tự hỏi những chuyện vừa xảy ra liệu có thật không.
Căn phòng trắng toát, mùi rượu vang và xì gà nồng nặc, ánh mắt sắc bén đầy ám ảnh… Tất cả lướt qua tâm trí cô như một giấc mộng đêm hè, mơ hồ và xa vời. Mùi cống rãnh hăng hắc trong không khí khiến ký ức đó càng thêm phi thực, như một ảo ảnh. Cảm giác thực sự quá đỗi phi lý.
Liv siết chặt áo, tay lặng lẽ chạm vào chiếc phong bì dày cộp nằm sâu trong túi.
À, không phải mơ.
Chỉ cần ngồi trần truồng vài tiếng đồng hồ, cô đã kiếm được một khoản tiền không tưởng.
Không ai hay biết điều đó, nhưng Liv vẫn bước nhanh, căng thẳng vì sợ bị ai đó cướp mất chiếc phong bì. May mắn thay, quãng đường về nhà không còn xa.
“Chị ơi!”
Vừa mở cửa, Liv đã thấy Corida lao đến ôm chầm lấy mình, gương mặt ngập tràn nhẹ nhõm. Chắc hẳn cô bé đã lo lắng lắm – vì hôm nay Liv về muộn hơn hẳn thường lệ – nên vẫn đứng đợi bên cửa.
“Chị xin lỗi vì về trễ thế này. Em ăn tối chưa?”
“Tất nhiên là ăn rồi… Còn chị thì sao?”
Mãi đến khi Corida hỏi, Liv mới nhận ra mình vẫn chưa ăn gì. Trong suốt thời gian ở cùng Hầu tước, cô quá căng thẳng đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ăn uống. Giờ cơn đói ập đến, cơ thể cô lập tức phản ứng.
Ọc…
Tiếng bụng réo vang trả lời thay cho cô. Corida phụng phịu trách móc: dù có bận rộn đến đâu thì làm việc mà không ăn uống gì là không đúng.
“Chị cố làm cho xong sớm thôi mà.”
“Em không ngờ Nam tước phu nhân Pendence lại vô tâm đến vậy.”
“Corida, đừng nói thế. Phu nhân đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
“Nhưng… chị sẽ cứ về trễ thế này mãi sao?”
Ánh bất an thoáng qua gương mặt Corida khi cô bé rầu rĩ hỏi. Quả thật Liv luôn cố gắng về nhà trước khi mặt trời lặn, nên hôm nay về trễ và để Corida ở nhà một mình chắc hẳn khiến cô bé sợ hãi.
Liv xoa đầu em gái đầy áy náy. “Có lẽ sẽ như vậy một thời gian.”
Cô thấy day dứt vì không thể trấn an Corida, nhưng chiếc phong bì nặng trĩu trong túi đã ngăn cô buông lời hứa suông rằng mình sẽ về sớm hơn.
Chỉ với hôm nay thôi, cô đã đủ tiền trả tiền thuê nhà và mua thuốc cho Corida cả tháng. Nếu tiếp tục làm thêm giờ thêm một tháng nữa, cô sẽ tiết kiệm đủ cho chi phí sinh hoạt, thậm chí còn dư ra.
Chỉ cần làm cho đến khi Brad hoàn thành dự án, cô đã có thể sống tạm yên ổn vài tháng liền.
“Chị sẽ lo đủ thuốc cho em, cũng sẽ trả tiền thuê nhà trước để chú Pomel không còn đến quấy rầy nữa. Vậy nên, chịu khó thêm một chút nữa nhé?”
“…Vâng.”
Liv ôm chặt Corida đang tiu nghỉu vào lòng, sau đó mở tủ lương thực để tìm gì đó lót dạ. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô cảm thấy le lói một tia hy vọng.
Ngồi thoải mái như thế này trong một quán cà phê thật là lạ.
Liv nhìn xuống tách cà phê trước mặt, cảm thấy như bản thân đang lạc khỏi thực tại. Mới không lâu trước đây, cô thậm chí chẳng dám liếc mắt nhìn những nơi như thế này. Vậy mà chỉ vài buổi làm thêm đã khiến cô nhẹ lòng hơn hẳn.
Đáng ra phải thấy vui mới đúng. Vậy mà thật đáng tiếc – cô chẳng cảm thấy chút hứng thú nào cả.
“Trông cô có vẻ mệt mỏi.”
“Vâng?”
“Tôi có yêu cầu gì quá đáng hôm nay sao?”
Chỉ khi Camille lên tiếng, Liv mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô vội lắc đầu, xin lỗi vì thất lễ.
Camille xua tay, tỏ vẻ không có gì to tát, nhưng ánh mắt anh vẫn thấp thoáng lo lắng. Rõ ràng trông cô tệ hơn cô nghĩ.
“Không đâu. Chỉ là tôi đang suy nghĩ một chút thôi, không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Thật sự cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả – chỉ là công việc làm thêm gần đây mệt mỏi hơn cô tưởng.
Cô chỉ ngồi yên, không mặc gì, giống như khi làm mẫu vẽ cho Brad – nhưng tinh thần lại kiệt quệ.
Sự hiện diện của Hầu tước khiến cô luôn căng thẳng. Và mỗi khi hắn mở miệng, hắn lại chẳng ngần ngại giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô.
“Một người mẫu mà chỉ biết ngồi một chỗ thôi sao?”
“Ngài trông đợi tôi múa à?”
“Tôi không ngờ cô đang dạy tiểu thư duy nhất của nhà Pendence học khiêu vũ.”
“Chuyện đó đâu cần phải nhắc đến…”
“Cho dù cô có khỏa thân thì vẫn là một giáo viên. Xem ra cô chẳng có chút kiêu hãnh nào với nghề nghiệp của mình.”
Chỉ cần nhớ lại những lời đối thoại đó cũng đủ khiến đầu cô ong lên. Anh ta thậm chí còn nhắc đến cái tên “Pendence”. Rõ ràng anh ta chẳng hề coi trọng cô với tư cách gia sư, thậm chí có vẻ còn lấy làm thích thú khi hạ thấp cô.
Nếu không vì cái phong bì tiền do Adolf trao, chắc cô đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Số tiền đó quá lớn để có thể từ bỏ chỉ vì vài vết xước tinh thần.
Liv cố lấy lại tinh thần, quay lại với cuộc trò chuyện cùng Camille.
“Với tình trạng hiện tại, đáng lẽ tôi không nên làm phiền anh.”
“Không sao thật mà. Cô nói là chuyện liên quan đến Million, đúng không? Vậy tôi cũng nên nghe.”
Dù đã rất mệt, Liv vẫn ngồi đây, đối diện với Camille, vì chuyện của Million. Anh đã gửi cô một bức thư dài, nghiêm túc, nói rằng cần trao đổi trực tiếp về cô bé.
Ban đầu Liv không định gặp, nhưng giọng văn đầy thuyết phục trong thư đã khiến cô đổi ý.
“Tôi chỉ nghe nói Million bị ốm nên sẽ nghỉ học một thời gian. Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghĩ lại thì cũng đã khá lâu từ khi buổi học bị tạm hoãn, nhưng vẫn không có tin tức gì về việc nối lại. Nghe cô hỏi, Camille cau mày, chậm rãi gật đầu.
“Có lẽ vậy. Tôi cũng nhận được tin nghỉ dạy sau một buổi học. Sau khi đọc tin đó, tôi nhớ lại vẻ mặt Million lúc buổi học cuối – có gì đó không ổn.”
Million vốn rất khỏe mạnh, đến mức cả khi người khác bị cảm cúm, cô bé vẫn tung tăng chạy nhảy.
Liv đã từng thầm ghen tỵ, nghĩ rằng giá mà Corida cũng có được nửa sức sống như vậy thì tốt biết mấy.
Nên khi nghe nói Million bị bệnh, cô khá bất ngờ – nhưng cứ nghĩ đó chỉ là cảm cúm thông thường.
“Anh thấy có gì không ổn sao?”
“Đúng vậy. Như cô biết, Million bình thường luôn vui vẻ, hoạt bát. Nhưng trong buổi học cuối, cô bé có vẻ rất buồn. Cô bé trông như có chuyện nặng lòng, hơn là vì bệnh. Nhưng tôi hỏi thì cô bé không nói gì.”
Nghe vậy, Liv lập tức nhớ đến buổi tiệc sinh nhật của Million. Hầu tước Dietrion xuất hiện đột ngột. Million đỏ mặt vì xấu hổ, trong khi những tiểu thư quý tộc xung quanh lại nhìn cô bé bằng ánh mắt kỳ quái.
Liv hiểu rằng ở lứa tuổi ấy, cảm xúc có thể dao động rất mãnh liệt và rõ ràng. Cô cũng hiểu rằng trong giới thượng lưu, danh vọng và thân phận được nhìn nhận theo muôn hình vạn trạng.
Nhưng cô nhanh chóng gạt suy nghĩ đó đi – không nên vội vàng kết luận.
“Lúc nghe tin cô bé ốm, tôi đã nghĩ có khi nào tôi bị cho nghỉ dạy vì có vấn đề trong giờ học. Nhưng sau đó tôi biết tất cả các lớp đều bị tạm hoãn. Cô là người gần gũi nhất với Million, nên tôi nghĩ chắc cô biết điều gì đó. Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng tôi lo rằng nghỉ dạy lâu thế này sẽ ảnh hưởng đến nguồn thu nhập của mình.”
Lời bộc bạch chân thành của Camille khiến Liv khẽ thở dài. Cô cảm thấy hơi có lỗi vì trước đó đã nghi ngờ động cơ của anh, nên quyết định nghiêm túc tiếp chuyện.
Thành thật mà nói, Liv chưa bao giờ nghĩ mình là người thân thiết nhất với Million. Dù có chút tình cảm với cô bé vì cô bé trạc tuổi Corida, nhưng cô chỉ dạy theo lịch, không phải gia sư nội trú như một số người khác.
Tuy nhiên, đúng là Million khá thoải mái khi ở cạnh cô. Có thể vì Liv còn trẻ, thái độ ngoài giờ học cũng cởi mở, khiến cô bé dễ trò chuyện.
Có lần Million còn tìm đến cô để xin lời khuyên.
“Tôi không chắc – tôi cũng không nghe gì cả. Từ sau bữa tiệc sinh nhật, tôi chưa gặp lại Million.”
“Vậy sao…”
“Tôi không nghĩ chuyện đó liên quan đến bài học của anh đâu, thầy Marcel. Nếu có vấn đề, phu nhân chắc chắn đã nói thẳng rồi.”
Camille vẫn có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Có lẽ tôi đã quá lo xa. Nghe cô nói vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô Rodaise.”
“Tôi thật sự chẳng giúp được gì mấy.”
“Không đúng đâu—”
“Liv?”
Một giọng nói vang lên, lớn hơn hẳn cuộc trò chuyện lịch sự nhưng có phần gượng gạo của hai người.
Liv quay đầu lại theo phản xạ, mắt mở lớn vì kinh ngạc.
