Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 19

“Brad?”
“Liv, Tôi không nghĩ sẽ gặp được cô ở đây !”
Brad, hôm nay đội mũ đi săn thay vì mặc bộ đồ vấy đầy sơn như thường lệ, nở nụ cười ấm áp khi thấy Liv. Anh ta đưa tay ra như muốn bắt tay, nhưng khi thấy Camille ngồi đối diện cô, nét mặt anh ta thoáng bất ngờ.
“Và đây là…”
Brad bỏ lửng câu nói một cách mơ hồ, giọng anh ta nghe như ẩn chứa sự nghi ngờ. Nheo mắt lại, anh ta nhìn Liv với vẻ mặt hiểu ý đầy tinh quái.
Không muốn Brad luyên thuyên mấy chuyện vô nghĩa, Liv vội lên tiếng. “Đây là thầy dạy vẽ của cô Million. Chúng tôi chỉ đang thảo luận về phương pháp giảng dạy thôi.”
Cô chẳng cần phải giải thích chi tiết như vậy, nhưng vẫn nói ra để tránh hiểu lầm. Dù vậy, Brad rõ ràng không tin rằng cuộc gặp mặt này đơn thuần như vậy.
“À, ra vậy. Vậy thì trông cậy cả vào cậu nhé. Hahaha!”
Brad có vẻ như muốn đóng vai người thân bảo vệ Liv, cố gắng tỏ ra hữu ích. Liv, xấu hổ không chịu nổi, vội đưa tay che mặt.
Camille, từ nãy đến giờ lặng lẽ quan sát sự chen ngang bất ngờ này với vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Vâng.”
“Thế cậu cũng là thầy dạy vẽ à? Hay đấy—tôi cũng là họa sĩ, rất vui được gặp một người cùng nghề!”
“Tôi hiểu rồi.”
Câu đáp cộc lốc của Camille đủ cho thấy anh không hề hoan nghênh sự chen ngang này.
Liv dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay Brad, chỉ về phía sau anh. “Brad, hình như có người đang đợi anh kìa.”
Không xa, một người đàn ông trung niên đang đứng nhìn họ với ánh mắt tò mò. Rõ ràng là người đi cùng Brad. Liv liếc sang ông ta, tò mò.
Đội mũ chóp cao, khoác áo choàng lịch thiệp, người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nhã nhặn và dễ gần. Trông ông quá đỗi sang trọng để có thể là bạn bè của Brad, khiến Liv thoáng nghĩ có khi mình nhầm. Dù sao, Brad vốn nổi tiếng là kẻ ham cờ bạc và rượu chè—thật khó tưởng tượng anh ta lại giao du với người thanh tao như thế.
Ngay khi Liv bắt đầu ngờ vực, Brad vui vẻ vẫy tay chào cô.
“À, đúng rồi, đúng rồi. Vậy tôi đi nhé!”
Chẳng rõ có phải ảo giác không, nhưng Brad hôm nay dường như hớn hở hơn bình thường.
Liv dõi theo dáng anh ta rảo bước đến chỗ người đàn ông trung niên, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Thái độ ấy thật khác thường—gặp một quý ông lớn tuổi ở quán cà phê thay vì quán rượu quen thuộc, lại còn tỏ ra phấn khích như thế. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy kỳ lạ.
“Một người quen bất ngờ.”
Giọng Camille kéo Liv khỏi dòng suy nghĩ. Anh vẫn nhìn theo hướng Brad vừa đi, đôi mày còn cau lại.
Đó không đơn thuần là vẻ bực mình vì bị chen ngang. Liv nghiêng đầu, cẩn trọng hỏi:
“Anh quen Brad à?”
“Tôi biết anh ta là một họa sĩ trượt triển lãm mỗi năm.”
Nghĩ lại thì, Camille vốn xuất thân từ trường mỹ thuật danh giá Eglantine.
Nhưng chỉ vì tốt nghiệp Eglantine không có nghĩa là anh quen hết họa sĩ trong nước.
“Không phải ai trượt triển lãm hàng năm cũng được chú ý đâu.”
“Đúng. Nhưng khi một kẻ như vậy bỗng nhiên có nhà bảo trợ lớn, rồi đi khoe khắp nơi, thì rất khó để không nghe đến tên.”
Camille đáp khô khốc, khiến Liv im lặng, mím chặt môi.
Cô chẳng cần tận mắt thấy cũng biết nhà bảo trợ “quan trọng” ấy là ai. Công việc giữa họ vốn phải giữ kín, và Liv không khỏi lo lắng liệu Brad nói hớ có gây rắc rối gì không.
Cô tưởng rằng cả hai đã có chung suy nghĩ về sự phiền phức của vị Hầu tước mỗi khi chen ngang vào buổi làm việc. Vậy mà Brad vẫn chưa buông bỏ nhà bảo trợ đó?
“Anh ta không phải kiểu người có ý tốt. Tất nhiên, tôi không có quyền can thiệp vào quan hệ của cô, nhưng… vì cùng nghề nên tôi nghe được vài điều. Tôi khuyên cô nên tránh xa.”
Camille hạ thấp giọng, khuôn mặt lo lắng khi đưa ra lời khuyên. Anh im lặng một lát, rồi tiếp tục, “Thành thật mà nói, tôi tò mò vì sao cô lại quen biết với người như vậy. Cô không giống có điểm gì chung cả.”
Thật ra, nếu nhìn bề ngoài thì đúng là Liv và Brad chẳng có gì liên quan đến nhau. Họ sống ở nơi khác nhau, làm công việc khác nhau, và chẳng có lý do gì để gặp mặt nếu không phải tình cờ. Liv nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đó là ngay sau khi cô đến Buerno, lúc cô còn đang mệt mỏi sau hành trình dài cùng Corida, cô em gái bệnh tật.
Lúc ấy, cô đang ở trọ tạm thời trong một quán trọ rẻ tiền, cố tìm nơi định cư lâu dài. Cuối cùng, cô tìm được một căn phòng giá cả phải chăng ở khu tương đối an toàn.
Dù đã bị lừa vài lần, Liv vẫn suýt ký hợp đồng thuê nhà. Nghĩ lại, cô thấy mình lúc đó quá kiệt sức để suy nghĩ rõ ràng, chỉ muốn xong mọi chuyện nhanh chóng.
Người dẫn cô đi xem phòng hóa ra là kẻ lừa đảo. Chủ nhà thật đang đi vắng dài ngày, còn hắn giả làm chủ để cho thuê lại.
Chính Brad đã giúp cô tránh bị lừa. Không phải vì chính nghĩa—anh ta cũng suýt trở thành nạn nhân.
Khi đó, Brad đang tìm phòng làm xưởng vẽ, và cũng suýt mất số tiền lớn cho tên lừa đảo. Brad xông vào văn phòng ngay khi Liv chuẩn bị ký hợp đồng, gây náo loạn và lật tẩy trò lừa. Nhờ vậy, Liv thoát khỏi cái bẫy.
Từ đó, hai người quen biết. Dần dần, tình bạn hình thành. Brad chỉ xem đó là sự may mắn, nhưng Liv thì luôn biết ơn.
Sau này, Brad còn thỉnh thoảng giới thiệu cho cô một vài công việc nhỏ, khiến cô càng thêm quý mến.
“Tôi nợ anh ấy. Khi mới đến Buerno, anh ấy đã giúp đỡ tôi. Tôi không biết anh ấy là họa sĩ thế nào, nhưng anh ấy là người bạn tốt với tôi.”
Lời giải thích bình thản của Liv khiến Camille hơi nhướng mày. Anh nhanh chóng xin lỗi.
“Tôi đã quá lời rồi.”
“Không sao. Một người tốt với tôi không có nghĩa là anh ta cũng tốt với người khác.”
Liv đáp một cách thản nhiên rồi cầm lấy tách cà phê. Cô không nghĩ hai người trò chuyện quá lâu, nhưng chỉ còn một ngụm trong cốc. Camille thì đã uống hết.
“Cô suy nghĩ thật chín chắn.”
Camille trầm giọng khen ngợi, rồi nghiêng đầu hỏi: “Cô nghĩ gì về tôi, cô Rodaise?”
“Tôi nghĩ là chúng ta chưa quen nhau đủ lâu để có thể đánh giá gì cả. Chúng ta mới chỉ gặp hai lần thôi.”
“Cũng đúng.”
Camille khẽ cười.
“Tôi sẽ cố gắng trở thành một người bạn tốt của cô.”
“Chuyện đó thì…”
Liv chưa kịp nói hết câu, Camille đã cố tình đứng lên, cắt ngang lời cô.
“À, ta đi thôi nhỉ?”
Nét mặt anh cho thấy anh đã biết cô sắp nói gì. Anh mỉm cười tươi khi cầm lấy mũ.
“Hôm nay tôi mời, nên tôi sẽ trả tiền cà phê.”
“Gì cơ? Nhưng mà—”
“Nếu cô thấy ngại, lần tới mời lại tôi là được.”
Nhìn Camille vui vẻ tiến ra quầy tính tiền, Liv nhận ra anh xử lý mọi việc thật khéo léo.
Nếu cô còn trẻ hơn và có một hoàn cảnh tốt hơn, có lẽ cô sẽ rung động trước chàng trai này. Cô có thể tưởng tượng ra một tương lai hồng tươi và nuôi dưỡng những cảm xúc đó.
Nhưng Liv Rodaise của hiện tại không còn có thể mơ mộng nữa. Cô chỉ thấy nhẹ nhõm vì hôm nay không phải trả tiền cà phê—một suy nghĩ nhỏ nhen, tầm thường.
Liv khẽ thở dài, cúi xuống buộc dải ruy băng mũ dưới cằm.
Mọi thứ có thể cải thiện đôi chút, nhưng căn bản thì chẳng có gì thay đổi.
Có lẽ là… cho đến khi cô chết.
Sau khi gặp Camille, Liv đã định ghé thăm dinh thự Pendence, nhưng chưa kịp đi thì cô đã nhận được thư. Tin báo rằng Million cuối cùng đã khỏi bệnh, và các buổi học bị hoãn sẽ được tiếp tục.
“Lâu quá rồi, cô Rodaise. Mong cô lại tiếp tục chăm sóc cho Million của chúng tôi.”
Liv cúi chào nhẹ trước Nam tước phu nhân Pendence, người vẫn chào đón cô bằng sự thân thiện như mọi khi, rồi theo chân người hầu vào trong biệt thự.
Lần đầu quay lại dinh thự Pendence sau thời gian dài, Liv nhanh chóng nhận ra vài thay đổi. Có nhiều tác phẩm nghệ thuật được trưng bày hơn trước.
Gia đình Pendence vốn đã bài trí theo phong cách cổ điển và thường xuyên sưu tầm nội thất đẹp, nhưng số lượng tranh mới nhiều thế này thì thật bất thường.
Dường như những bức tranh được treo để gây ấn tượng với ai đó. Dù đây là tư dinh, chứ không phải phòng trưng bày, cách bài trí này có phần phô trương—nhất là khi niềm yêu thích nghệ thuật của Nam tước Pendence là điều khá mới mẻ.
Tất nhiên, Liv chẳng có lý do gì để bình luận về cách họ tiêu tiền.
Cô lặng lẽ liếc nhìn bức tranh lớn trên tường với chút bối rối hiện lên trên nét mặt, rồi tiếp tục bước đi. Million đang đợi cô trong phòng học, như mọi lần.
