Odalisque: Bí mật của Hầu tước và Nàng Gia Sư - Chương 20

“Million, đã lâu quá rồi.”
“Vâng, thưa cô.”
Thoạt nhìn, nụ cười của Million không khác thường lệ là bao. Má cô bé hơi hóp lại như thể đã sụt cân, nhưng rõ ràng cô bé không muốn nhắc đến chuyện bệnh tật. Tuy nhiên, khi họ mở sách học, gương mặt Million nhanh chóng trở nên ủ rũ.
“Lâu rồi em chưa học gì, giờ đầu con đau quá. Hôm nay mình nghỉ được không cô?”
Đó rõ ràng là một cái cớ để trốn học hơn là thật sự bị đau—một nỗ lực để được chơi thay vì học. Liv, vốn định lắc đầu nghiêm nghị như thường lệ, lại đổi ý. Dù Million không nói rõ, nhưng Liv có thể cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian gián đoạn này. Dường như nó để lại một vết thương tinh thần. Có lẽ hôm nay nên để cô bé thư giãn một chút thì hơn.
“Được thôi. Nếu phu nhân Pendence đồng ý, hay là hôm nay chúng ta ra ngoài một chút cho khuây khoả?”
“Thật không ạ?”
“Ừ. Cô nghe nói dạo này trên hồ có thuyền trang trí đầy hoa đấy. Em không tò mò sao?”
“Em tò mò lắm!”
“Vậy thì chờ cô xin phép phu nhân một lát nhé.”
Liv nghĩ ý tưởng đi dạo đột ngột thế này có thể sẽ bị từ chối, nhưng thật ngạc nhiên, phu nhân Pendence lại đồng ý ngay, thậm chí còn đề nghị chuẩn bị xe ngựa. Có vẻ bà cũng nhận ra tâm trạng ủ rũ của con gái mình.
“Thật ra thì tôi cũng nhẹ cả người. Dạo này con bé ăn uống chẳng ra sao, lại cũng không muốn ra ngoài, nên tôi lo lắm.”
Phu nhân Pendence nói thêm, ngụ ý rằng Million vốn là một đứa trẻ khoẻ mạnh, nhưng lần này lại mắc cảm khá nặng và chưa hồi phục hoàn toàn. Bà ngầm nhắn nhủ rằng: hãy để cô bé vui chơi nhưng đừng ép quá sức. Liv gật đầu đồng tình và nhận lời.
Một người hầu nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn nhẹ và đi theo họ. Với một chuyến đi bất chợt, họ chuẩn bị khá chu đáo.
“Wow, nhìn trời kìa!”
Million chỉ ra ngoài cửa sổ xe ngựa, vẻ mặt hớn hở khiến Liv thở phào nhẹ nhõm. Đôi má ửng hồng vì phấn khích của Million làm Liv cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn.
Bờ hồ nơi họ thường ngồi hôm nay vẫn đẹp như mọi khi. Cảnh sắc rộng lớn trước mắt khiến người ta xúc động hơn bất kỳ bức tranh phong cảnh nào. Không bị giới hạn trong khung tranh, mọi thứ trước mắt như một bức hoạ tuyệt mỹ. Đủ để người ta quên đi mọi lo âu.
“Cô ơi, thuyền hoa kìa!”
Trong khi người hầu đang chuẩn bị đồ ăn, Million reo lên khe khẽ, chỉ tay về phía hồ. Đúng như lời, một chiếc thuyền nhỏ đầy hoa sắc màu đang trôi lững lờ.
Liv từng nghe người ta kháo nhau về nó trong tiệm, nhưng đây là lần đầu cô thấy tận mắt.
“Wow, đẹp thật. Mình lên đó chơi được không ạ?”
“Chắc là khó đấy.”
Thuyền quá nhỏ, lại đầy hoa—Liv nhẹ nhàng giải thích. Million liền phụng phịu, vai rũ xuống. Nhưng rồi cô bé lập tức tỏ vẻ quyết tâm.
“Em sẽ xin ba mua cho con một chiếc thuyền! Em sẽ trang trí nó đẹp hơn gấp mấy lần!”
“Thuyền á?”
“Vâng! Và em sẽ mời cô đầu tiên! Cô phải đi cùng em đấy nhé!”
Cô bé nói sẽ mời Liv đầu tiên nếu có thuyền. Nhớ lại câu hỏi của Camille về phương pháp giảng dạy, Liv chỉ biết cười gượng.
“Em không nghĩ đi cùng bạn bè sẽ vui hơn sao?”
Liv khẽ gợi ý, nhớ đến những người bạn thường xuyên vây quanh Million, nhưng phản ứng không được như cô mong đợi.
Million bĩu môi, dùng nĩa đâm nhẹ cái bánh scone trước mặt, rồi lầm bầm:
“Thật ra… em vừa cãi nhau với mấy bạn.”
“Cãi nhau à?”
Vậy là thật sự có chuyện.
Liv mở to mắt nhìn Million. Cô bé đang vò nát cái bánh, rồi thở dài và kể lại:
“Lúc cuối buổi tiệc sinh nhật của em, Jaylin nói móc em là nhờ tiền mà mới được Hầu tước chú ý.”
“Trời…”
Jaylin là con gái độc nhất của công ty thương mại Deli, giàu lên nhờ buôn bán đường biển. Dù người ta chỉ xì xào, nhưng cả thành phố Buerno đều biết họ đã mua tước vị từ một gia tộc bá tước sa sút.
Cha cô bé đã mua danh vị quý tộc cho con gái và đưa cô vào xã hội thượng lưu. Theo Liv biết, họ cũng là đối tác kinh doanh của gia đình Pendence.
“Em thừa nhận là nhà em có tiền, nhưng con không nghĩ Hầu tước lại để ý chỉ vì tiền. Em đã nói rất lịch sự, như cô dạy đấy. Thế mà Jaylin lại bật khóc! Mấy bạn khác thì nói em vô tâm, không nghĩ đến hoàn cảnh Jaylin.”
“Vậy à…”
“Em còn nói thêm: nếu chỉ nói mình có tiền mà cũng bị tổn thương, thì lỗi đâu phải ở em. Nhà cô ấy bị phát mãi liên quan gì đến nhà em đâu.”
“À, ra là thế.”
Thế là tin đồn về công ty Deli mất tàu hàng gần đây là thật?
Liv gật đầu, lòng hơi bất ngờ. Nếu nhà bị phát mãi, thì chắc họ đang rơi vào khủng hoảng tài chính nghiêm trọng. Có vẻ Jaylin ghen tị và giận cá chém thớt lên Million.
“Hơn nữa, nếu Jaylin thích Hầu tước, thì cô ấy phải cảm ơn em chứ? Nhờ em mà cô ấy mới gặp được ngài ấy.”
Có vẻ Jaylin cũng thầm thích Hầu tước Dietrion. Điều này không lạ với các tiểu thư quý tộc cùng độ tuổi. Nhưng những cảm xúc ngây ngô ấy chỉ càng làm dấy lên sự đố kỵ.
May mắn thay, hoặc có lẽ là không may, Million dường như không mấy quan tâm đến chuyện Jaylin thích Hầu tước. Cô bé không có vẻ gì là thích ngài ấy một cách sâu sắc.
Thay vào đó, thứ khiến Million khó chịu hơn cả là việc bị trách móc và bị bạn bè hiểu lầm.
“Cô nghĩ em sai sao?”
Nhìn Million bĩu môi, Liv thở dài khe khẽ.
Dựa trên những gì cô bé kể, rõ ràng người khơi mào là Jaylin. Và chẳng phải hôm đó là tiệc sinh nhật của Million sao? Việc trách cô bé là vô lý.
Tuy nhiên, Liv vẫn hiểu được cảm xúc của Jaylin, và vì sao cô bé bật khóc.
“Em có muốn làm hoà với Jaylin không?”
“Hồi đó em bực lắm… nhưng cô ấy đâu phải người xấu. Chỉ là bây giờ thấy tình hình thế này em cũng thấy không thoải mái. Mà có vẻ ai cũng đứng về phía Jaylin.”
Không phải vì Jaylin đúng hơn hay thân thiết hơn, mà là vì người ta chọn đứng về phía cảm xúc dễ đồng cảm hơn—nhất là khi có yếu tố Hầu tước xen vào.
Chỉ một lần ngài ấy ghé nhà, mọi chuyện đã rối tung lên.
Liv từng là người cũng cảm thấy rung động bởi sự hiện diện của Hầu tước. Nhưng giờ thì không. Đối mặt với sự châm chọc hay thái độ thờ ơ của ngài ấy hằng tuần, cô chẳng còn thấy hình bóng lý tưởng nào nữa.
Người ta có thể khao khát ánh nhìn lạnh lùng của Hầu tước, nhưng có mấy ai chịu nổi sự thờ ơ kéo dài?
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô rùng mình. Liv vội xua đi suy nghĩ đó và đáp nhẹ nhàng:
“Jaylin không nên nói nặng lời như vậy trước. Nên theo cô, lỗi đầu tiên là ở cô ấy. Rồi sẽ đến lúc Jaylin nhận ra hành động của mình đáng xấu hổ. Nhưng Million à, lần sau khi em nói chuyện, hãy cố nghĩ đến cảm xúc của người khác một chút. Nếu em quan tâm đến người khác, họ cũng sẽ biết cách đáp lại.”
Dù nói vậy, Liv vẫn cảm thấy lời mình hơi sáo rỗng. Chúng đúng về lý, nhưng thiếu thực tế. Cô biết điều đó quá rõ từ trải nghiệm của bản thân.
Dù cô có nghĩ cho người khác, kết quả thường chỉ là bị lạnh nhạt hoặc chế giễu.
Nhưng cô chưa thể nói những điều khắc nghiệt đó với Million. Với lại, Million sẽ được nhận sự quan tâm mà Liv chưa từng có.
Người ta luôn lựa chọn ai xứng đáng để họ quan tâm.
“Thật không cô?”
“Thật chứ. Mà nếu sau đó họ vẫn không hiểu em, thì lúc ấy em hoàn toàn có quyền giận dữ và nói rõ họ sai ở đâu.”
Nghe xong, mắt Million mở to. Cô bé có vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ hỏi:
“Nhưng Hầu tước chẳng quan tâm đến ai, mà ai cũng thích ngài ấy.”
“Cái đó thì…”
Liv cứng họng, chưa biết trả lời sao. May mắn thay, Million không để ý đến sự lúng túng đó và tiếp tục với giọng nhẹ tênh:
“Nhưng em hiểu điều cô nói rồi. Mình không thể giận mãi được. Với lại, em là tiểu thư hiểu rõ về chính trị hôn nhân giữa các gia tộc đấy nhé!”
Million ngẩng đầu, nhấc tách trà lên đầy điệu bộ. Cô bé thường làm vậy mỗi khi muốn thể hiện vẻ người lớn.
“Nói chuyện với cô làm em thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Cô mừng là em thấy vậy. Cố gắng nói chuyện với bạn bè em thêm lần nữa nhé.”
Chỉ cần Million cảm thấy tốt hơn, thế là đủ với Liv. Cô mỉm cười, nâng tách trà lên. Hơi ấm lan toả trên mặt khi cô đưa môi chạm vào vành tách. Cô nghiêng nhẹ tách trà, còn Million đã đổi chủ đề với giọng hào hứng.
“À, cô thấy chưa? Ba em mới mua một bức tranh rất đắt tiền đấy!”
“Cô nghĩ là cô có thấy trong hành lang.”
Liv gật đầu, và Million nghiêng người lại gần, hạ giọng như tiết lộ bí mật:
“Em nghe lén được là bức đó của hoạ sĩ mà Hầu tước rất thích. Có khi ngài ấy lại tới thăm nữa đó!”
