Đêm hỗn loạn - Chương 34
Căn phòng thoang thoảng mùi gừng.
Cô Eunha nằm dưới chăn, nhấp một ngụm trà gừng. Vị đắng làm cô khịt khịt, rồi ho.
“Eunha, Eunha! Cô sao thế?” Gari hốt hoảng.
“Ổn rồi.” Cô đáp, nhưng lại ho thêm lần nữa. Gari sợ tới mức nhìn sang phía ngài.
“Phải gọi thầy thuốc thôi. Nếu đã bệnh phổi thì nguy hiểm lắm, cô có thể chết.”
Jihak nhìn Eunha bất động với vẻ thờ ơ. Cô là kẻ ngoan cố.
“Ngươi nói có thể giết hổ, vậy mà giờ yếu đuối thế.”
Yuljae, đứng cạnh, mở cửa phòng rồi nói:
“Xin ngài, ra ngoài đi. Kẻo mắc bệnh.”
“Ngươi nghĩ ta dễ mắc bệnh sao?” Ngài đáp.
“Điều này không bình thường.”
Yuljae nhận ra bệnh tình của Eunha nghiêm trọng. Cô ho liên tục đến mức anh nghĩ có khi tối nay sẽ phải dọn xác.
“Gọi thầy thuốc. Nếu cô ấy chết thì đem ném xuống núi.”
Đôi mắt hắn chợt bừng lửa khi ra lệnh. Lời nói thật tàn nhẫn — như thể hắn không thể kiềm chế nổi cơn giận.
Yuljae vội gọi thầy thuốc; phải cứu cô gái ấy.
“Cô ấy sẽ ổn thôi, chủ nhân.”
“Những đêm dài thiếu phụ thật trống rỗng.”
Rồi Jihak tiến tới chỗ Lee Cham đang đứng đợi. Hôm nay hắn không muốn nói chuyện nhiều.
“Ô, viên quan binh bộ đã tới.”
Cham, người đứng ngơ ngác chờ đợi, khom đầu chào ngài. Dù là Vương tử bị phế, Cham vẫn cư xử như trước mặt một vị vua.
“Thái tử, xin thứ lỗi vì đến quá đột ngột.”
“Không có lễ phép là lỗi của ta, bởi ta đã không tiếp ông hôm qua.”
“Thần muốn gặp ngài ngay. Muốn nói chuyện với ngài.”
“Thần vừa thưởng thức câu chuyện của ngài kèm vài ly rượu.”
Ngài Jihak chăm chú nhìn về phía cánh cửa sau Cham, rồi dòm quanh chỗ sách. Khuôn mặt ông ta không đổi sắc.
Hẳn y nghĩ thật là không ai thấy.
Người mù vốn có thính giác nhạy bén.
Cham không hài lòng với chuyện xảy ra ở Tháp Đông. Những kẻ khác không tỏ ra kính trọng y — vì thế Jihak trở thành con mồi ngon lành trong mắt y.
Y quan tâm tới quân đội lớn, nên luôn muốn nắm quyền. Nếu y có thể chộp lấy Jihak thì tốt biết bao.
“Nhưng ông bảo thích sách mà?” Jihak nhắc nhẹ.
“Thần tưởng ngài không còn nhớ vì khi ấy say rượu.” Cham đáp.
“Đừng coi thường trí nhớ ta. Ta đem tới một cuốn sách hay.” Cham hăm hở, mắt ánh lên sắc bén, nhưng ông Lee Cham quá say mê sách đến nỗi không thấy vẻ nhìn ấy. Jihak gọi với ra cho Yuljae:
“Mang cô gái đó đến đây.”
“Thưa chủ nhân.”
Lẽ ra thầy thuốc đã kê thuốc cho cô. Jihak mỉm cười khi nhìn Yuljae với vẻ ngơ ngác.
“Hãy giúp cô ta lấy lại bình tĩnh — có thể dội nước cho tỉnh, nghĩ xem viên quan quân sự kia chẳng phải muốn nghe giọng cô ấy sao.”