Đêm hỗn loạn - Chương 35
Cô tỉnh lại khi nước đá dội lên mặt. Khi mở mắt kinh ngạc, cô thấy một người hầu với chiếc bát trong tay.
Gari la lên.
“Anh sao thế? Sao lại vội dội nước lên người cô ấy?”
Người hầu phớt lờ Gari, nắm chặt cổ Eunha.
“Chủ nhân bảo đưa cô tới, tôi có thể dội nước cho cô tỉnh. Nếu cô chết thì tốt nhất làm xong trước mặt ngài ấy. Vậy mau đi thôi.”
Eunha, tóc còn ướt, thở ra một hơi.
Cơn lạnh của nước làm thị lực cô sắc hơn.
“…Ngài ấy muốn tôi đọc sách sao?”
Eunha hỏi. Người hầu lôi cô ra khỏi phòng.
“Có khách tới. Hy vọng cô không khó chịu.”
“Tại sao? Tôi nằm quá lâu rồi.”
Cô bước đi, miệng lẩm bẩm như tự quyết. Bọn đầy tớ sợ hãi khi chủ nhân nổi giận. Vì thế cô càng muốn làm điều đó.
Eunha lê từng bước trên hành lang, giật mình khi có ai đó chộp lấy cô.
“Yuljae…”
“Cô sẽ chết trước khi tới nơi đó.”
“Xin lỗi.”
Yuljae nhìn cô Eunha bất tỉnh trong vòng tay mình bằng ánh mắt buồn. Anh khó chịu vì người hầu đã dội nước lên cô. Khi đi thị trấn, anh đã nghe tin đồn về cô — thương cảm khi thấy cuộc sống cơ cực cô phải chịu.
Cô phải đi săn hổ với thân nữ, mặc quần áo nam để tiết kiệm. Hơn nữa cô đã chịu khổ vì tìm cách cứu chị, điều đó lay động trái tim Yuljae.
Cô gái kia trông quen thuộc. Anh không hiểu vì sao.
Yuljae không kể lại lời người hầu cho ngài Jihak. Nghĩa là có khả năng đây là một mối liên hệ định mệnh — nhưng cũng đồng nghĩa nếu họ không đem cô tới kịp tình thế có thể tồi tệ.
“Ta đưa cô tới.”
Anh mở cửa, ôm Eunha vào ngực.
Yuljae bế Eunha đặt chân qua ngưỡng cửa.
Lee Cham trợn mắt.
“Sao? Ngươi đem tới một xác chết à?”
Yuljae im lặng trước câu hỏi của Cham. Ngài Jihak có vẻ lạnh lùng.
“Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.”
Jihak gõ gậy tre vào đầu gối — dấu hiệu bảo đem cô gái đến bên ngài.
Yuljae cẩn trọng đặt Eunha vào lòng Jihak.
“Cô ấy tỉnh một lát khi người hầu dội nước, nhưng rồi ngất tiếp, có lẽ do sốt cao.”
“Hmm…”
Jihak nghiêng mũi lại gần mặt Eunha. Hơi thở cô phả ra nóng hổi.
Lee Cham nuốt nước bọt khi nhìn Jihak; y trông như muốn nếm thịt cô gái. Vị Vương tử bị phế — được cho là mù — tạo ra một bầu không khí dục vọng khó tả.
Đường cong cơ thể cô mang vẻ chín chắn.
“Eunha, có người tới muốn nghe giọng cô.”
Nghe tiếng ngài, Eunha mở mắt. Lông mi dài của cô chớp nhiều lần. Cham mỉm cười khi thấy sốt cô dâng cao.
“Trông cô ta không giống người đọc sách, mà như một đồ trang trí. Dễ thương quá.”
Jihak vẫn để mũi áp vào gò má cô, rồi quay nhìn Cham. Hình như y cảm thấy đã bắt được ánh mắt của Jihak.
“Đó là lời xúc phạm sao?”
“Không. Thần chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy.”
“Cô ấy đẹp đến mức đáng nếm thử mùi vị.”
“Rõ rồi. Làm sao đây? Trông cô yếu quá, ta không nỡ bảo cô đọc.”
Ánh mắt Cham trở nên đáng sợ.